Truyện ngắn: Tìm lại nụ cười

11/06/2020 09:09

Tác giả: Lê Thị Xuyên

ADQuảng cáo

 “Mẹ em làm nghề thu gom rác…”. Giọng của bé Hòa vừa dứt, tiếng xì xầm trong lớp bắt đầu to dần. Góc này ba, bốn cô cậu nhỏ to cười thầm. Góc kia, hai, ba cái đầu ghé sát nhau lại thậm thụt, rồi lấm lét nhìn về phía Hòa:

- Thì ra, mẹ cái Hòa là lao công. Thế nên lâu nay, cậu ấy cứ giấu im ỉm.

- Tớ nhớ có lần đã gặp mẹ cậu ấy trên đường quần áo bẩn thỉu, nhàu nhĩ, luộm thuộm lắm.

- Không giống như mẹ chúng mình, người làm giáo viên, người làm giám đốc, làm quản lý,… lúc nào cũng ăn mặc gọn gàng, đẹp đẽ.

- Eo ôi, mỗi lần đi ngang qua cái xe chở rác là mùi hôi thối bốc lên khiến tớ buồn nôn không chịu nổi.

- Nào các em…! Cô đề nghị cả lớp im lặng!

Minh họa: Ngọc Tâm

Phải đợi cô giáo Hằng, chủ nhiệm lớp lên tiếng, tất cả học sinh lớp 3E mới im bặt, ai nấy ngồi ngay ngắn, vòng tay nhìn lên bảng. Cô Hằng thấy Hòa rơm rớm nước mắt. Cô bé gấp vội cuốn vở vừa đọc, ngồi cúi mặt xuống bàn, buồn rười rượi. Cô Hằng dường như đã hiểu ra tất cả. Rằng vì sao Hòa thường ít khi kể về mẹ mình. Rằng vì sao khi cô giao bài tập về nhà, kể về mẹ, Hòa lại đắn đo, suy nghĩ và xin cô được đổi sang đề khác. Và rằng, trong khi các bạn trong lớp vui vẻ khoe về mẹ của mình, Hòa lại chỉ ngồi thu lu, chẳng bao giờ nói hay nở một nụ cười. Cô Hằng bước đến bên Hòa, xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng:

- Em có một người mẹ thật tuyệt vời. Em hãy tự hào về điều đó. Cô Hằng bùi ngùi. Im lặng một lúc, cô bước lên bục giảng, bắt đầu đi vào bài học. Cô kể cho cả lớp nghe về những nghề nghiệp trong xã hội. Và rằng, không có nghề nào là thấp hèn. Rằng, nghề nào cũng đáng trân trọng nếu đó là nghề chân chính, lương thiện. Cô kể về nghề lao công, nghề của những người góp phần làm xanh, sạch, đẹp đường phố. Cô Hằng mỉm cười nhìn cả lớp rồi nhìn về phía Hòa, con bé vẫn ngồi im phăng phắc, mắt chăm chú nhìn vào cuốn sách tiếng Việt đặt trên bàn.

- Mẹ ơi, mẹ dậy ăn một chút cháo cho đỡ mệt! Hòa khúm núm bưng chén cháo trắng rắc vài cọng hành tươi bước đến bên chị Mến đang nằm phờ phạc trên tấm chiếu trải nơi góc phòng, năn nỉ.

- Ừ. Mẹ… mẹ dậy liền. Chị Mến ho lên sù sụ một hồi, trả lời con gái bằng cái giọng ngắt quãng rồi khó nhọc nâng mình ngồi tựa lưng vào tường nhà. Nhìn con gái mới 9 tuổi đã phải cơm nước, giặt giũ và làm chỗ dựa cho mẹ mà chị xót xa. Cũng vì mình mà làm tội đến con, chị lầm bầm tự trách. Cứ mỗi lần như thế, nước mắt chị lại trào ra không thể ngăn nổi.

- Mẹ ơi, mẹ đừng khóc. Mẹ khóc là sẽ mệt thêm đấy ạ! Mẹ ăn cháo đi. Mẹ khỏe lại thì con mới vui… Trong cái điệu ngây thơ, trong sáng của con, chị Mến lén quay đi lau dòng nước mắt, gượng cười rồi gật đầu. Hòa bón từng muỗng cháo đã được thổi nguội cho mẹ ăn. Đôi mắt đong đầy tình yêu thương trao gửi mẹ.

- Miu ơi, Miu ăn đi! Ăn cho chóng lớn để sau này còn đi tìm mẹ của Miu nữa nhé! Chị sẽ yêu thương Miu như yêu thương em chị vậy. Miu cứ thỏa thích sống ở đây với mẹ và chị nhé. Mẹ và chị ăn gì sẽ cho Miu ăn đó. Bé Hòa vừa cho chú mèo mướp ăn mẩu bánh ngọt đang cầm trên tay vừa vuốt ve, giọng nhẹ nhàng, âu yếm. Kể từ ngày có con Miu, Hòa có bạn để tâm sự mỗi khi không có mẹ ở nhà hay mỗi khi có chuyện buồn trên lớp, không dám thổ lộ với mẹ. Miu sẽ giúp Hòa bớt buồn, bớt tủi. Hòa và Miu có duyên với nhau. Hòa nghĩ vậy.

Cách đây chừng một tháng, vào một ngày mưa trắng trời, trên đường đi học về, Hòa bắt gặp Miu nằm co ro ở đống rác ven đường. Miu ướt sũng, kêu lên từng tiếng thảm thiết. Hòa đoán chắc Miu bị lạc mẹ, vì Miu còn nhỏ tí. Hòa bế Miu chạy ù về nhà. Cả hai lạnh run. Đã thế mẹ còn trách Hòa, sao đem mèo hoang về nhà làm gì. Mèo còn nhỏ, lại thiếu hơi mẹ, trước sau gì nó cũng sẽ không sống được. Hòa khóc òa. Hòa chạy đi lấy cái khăn khô, quấn cho mèo con. Rồi lại lấy sữa cho mèo uống. Hòa thương mèo con. Nó năn nỉ mẹ được giữ mèo con lại nuôi. Nó hứa sẽ chăm sóc mèo con cẩn thận. Giọng nó quả quyết lắm. Nó sợ mẹ không đồng ý. Nó lại sụt sùi. Chị Mến thấy vậy đâm ra cũng xiêu lòng, đồng ý. Hòa sung sướng, cảm ơn mẹ rối rít. Hòa đặt cho mèo con tên là Miu. Cái tên nghe mà thương thương. Miu được cưng nựng, được Hòa vuốt ve lại ngẩng đầu lên nhìn rồi kêu “meo meo” như muốn cảm ơn. Mỗi lần trò chuyện, chơi đùa với Miu, Hòa được nói cười vui vẻ. Khác với khi ở trường, gặp thầy cô và các bạn, Hòa chỉ biết im lặng.

- Các bạn đừng vứt rác ở đây.

ADQuảng cáo

- Mày muốn thì nhặt đi. Tụi tao thích vứt rác chỗ nào thì vứt. Mày là gì mà có quyền ngăn cản này nọ.

- Mình... Cô giáo dạy chúng ta phải biết giữ gìn vệ sinh chung mà. Hòa cúi xuống nhặt vỏ kẹo, vỏ bì xúc xích nằm trên mặt đường rồi lặng lẽ đến bỏ vào trong thùng rác.

- Nhìn con bé đó quen quen. A… tao nhớ ra rồi. Nó chính là con của người phụ nữ thu gom rác ở phố chứ đâu. Hôm trước, khi đem rác ra đầu ngõ giúp mẹ, tao đã bắt gặp nó đi sau đẩy xe rác cho mẹ nó. Đích thị là nó đó.

- Thảo nào… Con của người quét rác thì thích nhặt rác là đúng rồi còn gì. Mặc cho những lời miệt thị, cười cợt của đám bạn học chung trường, Hòa vẫn im lặng, không muốn thanh minh làm gì.

- Hòa ơi! Cô giáo Hằng dừng xe lại khi thấy Hòa bước đi lững thững một mình trên đường.

- Em chào cô! Hòa vòng tay, cúi đầu chào cô, trên tay vẫn còn cầm cái túi ni lông, cái hộp nhựa mới nhặt được, chưa kịp bỏ vào thùng rác. Thấy cô, Hòa len lén, khép nép. Cô Hằng dễ nhận ra hành động của Hòa. Nhưng cô vẫn tò mò. Mấy lần trước gặp Hòa trên đường, cô Hằng vẫn thường thấy Hòa có thói quen nhặt rác mọi người vứt bừa bãi trên đường, đem bỏ vào đúng nơi quy định. Cô Hằng hỏi Hòa. Hòa lí nhí:

- Em muốn giúp đỡ mẹ để mẹ bớt mệt nhọc. Vì… vì mẹ em là công nhân thu gom rác ở khu phố này.

Hôm nay Hòa nghỉ học. Cả lớp không ai biết vì sao. Sau giờ học, cô Hằng quyết định tìm đến nhà Hòa. Hỏi thăm hai, ba người, đi qua ba, bốn phòng trọ, cô Hằng chợt dừng lại ở phòng trọ thứ 5, căn phòng nhỏ tí được trang trí đơn giản chỉ với chiếc bàn học của Hòa đặt cạnh cửa sổ. Đồ đạc được sắp xếp một cách ngăn nắp, gọn gàng. Tấm chiếu vẫn trải nguyên ở góc phòng là nơi chị Mến đang nằm. Hòa đang bón cháo cho mẹ ăn. Thấy cô, Hòa ngạc nhiên lắm. Hòa mời cô vào phòng, giới thiệu cô với mẹ.

- Xin lỗi cô giáo. Sáng nay, tôi lại lên cơn cảm lạnh. Con bé Hòa cứ nhất quyết ở nhà chăm mẹ chứ không chịu đi học, mặc dù tôi đã cố gắng nói với cháu là tôi sẽ không sao.

- Dạ. Em… em xin lỗi cô. Thấy mẹ đỡ lời cho mình, Hòa cũng mạnh dạn xin lỗi cô giáo. Ngồi chuyện trò, chị Mến tâm sự cho cô giáo Hằng nghe về hoàn cảnh của mẹ con mình.

Gia đình chị vốn ở dưới quê. Cuộc sống tạm ổn với mấy sào ruộng mùa nối mùa. Thế nhưng, đang yên đang lành thì anh Lâm, chồng chị nghiện rượu, bài bạc. Suốt ngày lấy cớ đánh đập, chửi mắng, đuổi mẹ con chị ra khỏi nhà. Hai mẹ con dắt díu nhau lên phố. May được bà chủ nhà trọ cưu mang, cho thuê nhà, lại còn tìm cho một công việc tạm thời là đi thu gom rác. Người ta cứ bảo đây là việc nghèo hèn. Mặc dù vậy, chị cảm thấy rất hạnh phúc. Đồng lương có được, chị dành dụm trả tiền nhà, trang trải cuộc sống cho hai mẹ con. Ban đầu, con bé Hòa cứ nhất quyết xin nghỉ học vì không muốn mẹ phải vất vả thêm. Nhưng rồi, nghĩ đi nghĩ lại, chị Mến không thể bắt con nghỉ học ở cái tuổi còn bé xíu. Thành ra, chị xin cho con học ở trường gần nơi trọ, nơi làm.

- Bé Hòa tội lắm cô ơi. Từ ngày ba nó nghiện rượu, sinh ra thói hư tật xấu, thế là con bé cũng đâm ra ít nói, ít cười dần. Con bé tự ti, mặc cảm với chúng bạn. Giờ lên phố với mẹ, lại thường xuyên bị bạn bè chọc ghẹo vì mẹ làm nghề lao công. Ở nhà thì không sao, chứ lên trường là chỉ biết ngồi im. Cô Hằng nghe chị Mến trút bầu tâm sự, lòng càng thêm đồng cảm, yêu thương. Nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc, hằn lên những đường gân xanh xao của chị Mến, cô điềm đạm:

- Hòa là một cô bé chăm ngoan và hiếu thảo. Chị cứ yên tâm, em sẽ cố gắng giúp đỡ bé Hòa để em ấy hòa nhập với lớp, với bạn bè.

- Thế thì tốt quá. Tôi… tôi thật chẳng biết lấy gì để cảm ơn cô giáo!

Trời đã đứng nắng, cũng là lúc cô Hằng phải ra về. Hòa đứng trước cửa phòng trọ, vòng tay lễ phép chào cô, miệng bỗng hé môi cười rất đẹp. Nụ cười ấy dường như từ khi chủ nhiệm lớp đến nay cô Hằng mới bắt gặp ở Hòa. Điều đó khiến bước chân cô trở nên ngập ngừng trên con đường luồng vào dãy nhà trọ dài hun hút, lòng vừa khấp khởi vui mừng lại vừa trăn trở, băn khoăn…

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Tìm lại nụ cười
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO