Truyện ngắn: Tấm lòng cao cả

27/12/2019 08:52

Tác giả: Thu Đình

ADQuảng cáo

- Em nằm nghỉ đi! Ngang đỡ Hân nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp ngang nửa người cho Hân khi con bé kêu hoa mắt, chóng mặt và ớn lạnh trong người.

- Anh hai, bệnh của em có thể chữa được không ạ? Giọng con bé thều thào, đôi mắt nó chăm chăm nhìn vào anh trai như muốn biết sự thật về bệnh tình của mình.

- Có chứ, rồi em sẽ khỏi bệnh. Em lại được đến trường, lại được vui chơi và làm bất kỳ điều gì em thích. Ngang cười toét, đôi mắt nó nhìn em gái đầy tin tưởng. Ngang không muốn làm em gái buồn. Ngay cả những khi tuyệt vọng nhất, Ngang vẫn luôn nói về những điều tốt đẹp.

- Nhưng số tiền ba mẹ để lại, anh đã mua thuốc cho em hết rồi. Làm sao… có tiền để tiếp tục chữa bệnh cho em?

- Em đừng lo, rồi anh sẽ có cách. Anh sẽ đi làm kiếm tiền. Anh sẽ đưa em lên thành phố, sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa bệnh cho em. Ngang ngồi bên, bàn tay nó vuốt ve mớ tóc mai của em gái, nhẹ nhàng vén sang một bên để lộ vầng trán cô bé cao rộng. Một lúc sau, con bé thiu thiu đi vào giấc ngủ.

Minh họa: Ngọc Tâm

Ngang ngồi bệt dưới gốc cây vú sữa cạnh hiên nhà, khuôn mặt bần thần nghĩ ngợi. Đôi mắt đăm chiêu, hàng lông mày co rúm lại, thi thoảng buông tiếng thở dài. Ngang đang nghĩ đến Hân. Con bé mới lên 10 tuổi. Nó hãy còn quá nhỏ. Nó xứng đáng được khỏe mạnh, vui vẻ và lớn lên như bao đứa trẻ khác. Con bé có đôi mắt đen tròn lay láy, nụ cười tươi tắn luôn thường trực trên môi, lại sống rất tình cảm. Dẫu là em nhưng nó luôn quan tâm, lo lắng cho Ngang. Ngang thương nó. Con bé phải rời xa vòng tay ba mẹ từ khi còn rất nhỏ. Giờ nó lại đang mang trong mình căn bệnh thận. Nó có thể sẽ phải rời xa thế giới này nếu như không được chữa trị kịp thời. Ngang nghĩ đến nụ cười của Hân. Hân thường quấn quýt bên anh và ríu rít bao mơ ước mỗi khi trong người khỏe lại. Nó ước được cùng Ngang đi khắp đó đây. Rồi nó ước làm họa sĩ. Nó bảo muốn vẽ tất cả những gì đẹp nhất mình nhìn thấy. Và bức tranh đầu tiên nó sẽ vẽ chính là Ngang. Ngang hỏi nó, ngoài kia có bao điều đẹp đẽ, không vẽ, sao lại vẽ anh? Con bé đáp lại anh bằng nụ cười trong veo:

- Vì anh là người em thương nhất. Câu trả lời của con bé khiến Ngang bật khóc. Và kể cả bây giờ, mỗi khi nhớ lại, mắt Ngang lại rơm rớm. Ngang lại nhớ đến hình ảnh của ba mẹ đã khuất. Giá như không có vụ tai nạn giao thông thảm khốc 7 năm về trước! Giá như người đàn ông lái xe tải kia không sử dụng bia rượu khi lái xe thì có lẽ bây giờ, anh em Ngang sẽ không phải bơ vơ một mình. Có lẽ Hân sẽ không bị bệnh. Và nếu có bị bệnh, có ba mẹ ở bên thì em sẽ được chữa trị sớm hơn.

Anh em Ngang từng có một gia đình hạnh phúc. Ba mẹ Ngang làm công nhân ở dưới huyện. Cứ sáng đi, chiều về. Ngang và Hân được học hành tử tế, được ba mẹ quan tâm, yêu thương hết mực. Ngang đã từng hãnh diện khoe với bạn bè về tổ ấm hạnh phúc ấy khiến ai cũng có thể ghen tị. Rồi Ngang cũng từng tâm sự với ba mẹ rằng:

- Con chỉ cần có ba mẹ và em là đủ! Ngang luôn nghĩ rằng mình là đứa trẻ may mắn và hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng rồi… niềm vui giản dị ấy bỗng chốc vụt tắt, thay vào đó là nỗi đau xé lòng, không cất nên lời. Tin sét đánh đến với anh em Ngang vào một buổi chiều mùa đông của 7 năm về trước. Ba mẹ Ngang gặp tai nạn trên đường đi làm về và qua đời. Năm ấy, Ngang 13 tuổi. Còn con bé Hân mới lên 3.

Đã 7 năm kể từ ngày ba mẹ mất, anh em Ngang sống thui thủi, nương tựa, chăm sóc lẫn nhau. Hai bên nội ngoại đều neo người, lại cũng chẳng khá giả gì nên anh em Ngang không thể nhờ vả được ai. Ngôi nhà cả hai đang ở nằm bên bìa rừng. Hàng ngày, Ngang đi nhặt củi đem ra chợ bán kiếm tiền đong gạo, mua thức ăn. Cũng có khi Ngang bốc vác, gánh nước, bỏ phân, gặt lúa cho bất kỳ ai thuê mướn,… Dẫu vất vả nhưng Ngang không hề cảm thấy mặc cảm, tự ti hay buồn tủi, than vẫn. Trái lại, Ngang ý thức được trọng trách của mình. Ngang phải thay ba mẹ chăm em. Từ ngày Hân được chẩn đoán mắc bệnh Thận, con bé cũng nghỉ học. Nó quanh quẩn ở nhà nấu cơm, quét dọn, san sẻ bớt vất vả cho anh. Suốt ba năm nay, số tiền Ngang kiếm được đều dành dụm lo chữa bệnh cho Hân. Nhưng bệnh của con bé không mấy giảm bớt. Ngang nhớ đến lần gần đây nhất đưa em gái lên thành phố khám bệnh, bác sĩ đã gọi Ngang vào phòng riêng và nói:

- Bệnh của em gái cháu có thể chữa được. Nhưng phải trải qua một cuộc phẫu thuật tốn rất nhiều tiền. Và điều đặc biệt là phải có người cho thận.

- Phải có người cho thận? Ngang ngạc nhiên, nhổm dậy khỏi ghế đang ngồi hỏi vị bác sĩ vì sợ mình nghe chưa rõ. Không chần chừ do dự, Ngang nói:

- Bác có thể lấy thận của cháu để ghép cho em cháu, được không ạ? Ông bác sĩ tức thì nhìn vào mắt Ngang. Sau một phút trầm tư, giọng ông trầm xuống:

- Có thể chứ! Nhưng…

- Nhưng sao ạ? Xin bác cứ nói. Nếu có thể ghép thận của cháu để em gái cháu được khỏe mạnh trở lại, nếu có thể làm bất cứ điều gì để em gái cháu khỏi bệnh, cháu sẽ làm. Ngang dứt khoát.

- Thứ nhất, chúng ta phải kiểm tra sức khỏe và thận của cháu để xem có đủ điều kiện hay không? Thứ hai, nếu hiến thận của cháu cho em gái, cô bé có thể sống. Tuy nhiên, trong cuộc phẫu thuật chẳng may có điều gì sai sót thì tính mạng của cháu có thể sẽ không giữ được. Cháu hãy suy nghĩ cho thật kỹ trước khi quyết định.

- Bác bảo sao ạ? Nếu… Khuôn mặt Ngang trở nên nhợt nhạt. Ông bác sĩ già dễ dàng nhận ra vẻ đắn đo, suy tư trĩu nặng trên khuôn mặt Ngang lúc đó. Nhưng trong thoáng chốc, Ngang đã ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ:

ADQuảng cáo

- Cháu đồng ý! Mong bác sĩ hãy cứu em gái cháu! Ông bác sĩ cũng gật đầu và có phần bất ngờ trước quyết định của Ngang. Sau một cuộc họp kín với đồng nghiệp, ông bác sĩ lại gọi Ngang đến:

- Chúng tôi đã thống nhất sẽ phẫu thuật cho em gái cháu với điều kiện cháu sẽ là người hiến thận. Bây giờ, cháu hãy cứ chờ. Chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian để làm cuộc phẫu thuật trong thời gian sớm nhất. Trong mấy ngày tới, cháu đừng đi đâu xa. Hãy ở đây, bất cứ khi nào cần, chúng tôi sẽ gọi. Ngang khẽ gật đầu, cúi chào bác sĩ và bước ra khỏi phòng. Chẳng hiểu sao, vị bác sĩ già cứ đứng tần ngần. Mắt ông chằm chằm nhìn vào dáng người mảnh khảnh của Ngang khi anh đã bước ra khỏi cửa phòng.

Ngang bước về phía phòng em gái. Nén đi tiếng thở dài, anh đẩy cửa bước vào, miệng cười an vui, khoe với Hân:

- Anh muốn thông báo với em một tin vui! Các bác sĩ đã tìm được người hiến thận cho em. Em sẽ sớm được phẫu thuật và khỏe lại thôi!

- Có thật không anh? Con bé Hân mừng rỡ. Nó nhoẻn miệng cười sung sướng.

Ngang sợ em gái biết mình chính là người hiến thận cho em, thế nên anh đã nhờ các bác sĩ giữ bí mật cho đến khi cuộc phẫu thuật thành công, khi sức khỏe của em gái anh bình phục trở lại. Còn một việc nữa, anh muốn làm. Ngang nhờ các cô y tá chăm sóc Hân, trong thời gian mình về nhà. Suốt mấy ngày liền, y tá cũng như ông bác sĩ già không thể nào liên lạc được với Ngang. Họ xì xầm với nhau về một điều gì đó bí mật. Ánh mắt của họ khiến con bé Hân không khỏi nghĩ ngợi, lo lắng. Anh về nhà làm gì? Sao anh lại về lâu thế? Có chuyện gì xảy ra với anh không?

Ông bác sĩ già đang ngồi ôm đầu vẻ nghĩ ngợi thì bỗng nhiên Ngang đã đến đứng ngay trước mặt. Sự xuất hiện của Ngang khiến ông ngỡ ngàng.

- Cháu đã đi đâu trong suốt mấy ngày qua? Có phải cháu… Ông bác sĩ định nói ra suy nghĩ của mình thì Ngang giơ tay lên, mỉm cười:

- Dạ không phải đâu ạ. Cháu… cháu về nhà, dọn dẹp lại nhà cửa. Cháu tranh thủ đi làm kiếm thêm ít tiền, đong thêm gạo để dành cho em gái cháu có thể trang trải trong thời gian tới. Cháu cũng đã nhờ hàng xóm giúp đỡ em gái cháu nếu như chẳng may sau ca phẫu thuật cháu không còn được ở bên em nữa. Cháu… Ngang ấp úng.

- Trời ạ… Thế mà bác và các y tá ở đây đã nghĩ sai về cháu! Bác xin lỗi! Nói rồi, ông bác sĩ già từ tốn lấy ra mấy tờ giấy và yêu cầu Ngang kí vào. Cuộc phẫu thuật, ghép thận sẽ diễn ra vào sáng sớm ngày hôm sau.
Ông bác sĩ già bước vào phòng hồi sức, nơi Hân đang nằm. Cuộc phẫu thuật ghép thận đã thành công. Gặp bác sĩ, sau câu cảm ơn bác sĩ, Hân liền hỏi về anh trai:

- Bác sĩ ơi, anh trai cháu đâu rồi ạ? Sao từ lúc tỉnh lại, cháu không thấy anh ấy?

- Anh trai cháu… ông bác sĩ ngập ngừng rồi im lặng. Sự im lặng của ông khiến Hân nghĩ đến một điều chẳng lành.

- Hay anh trai cháu có chuyện gì rồi? Bác nói đi! Giọng con bé nài nỉ. Ông bác sĩ già định nói gì đó với Hân, nhưng rồi lại lẳng lặng bước ra khỏi phòng. Khoảng 5 phút sau, ông trở lại. Và người ngồi trên chiếc xe lăn ông đẩy tới không ai khác chính là Ngang. Thấy Ngang, ban đầu Hân ngờ ngợ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng rồi… con bé đã hiểu. Nó sụt sùi:

- Anh… chính anh đã hiến thận để cứu em... Hân xúc động. Con bé vẫn chưa thể ngồi dậy. Ánh mắt nó vẫn chằm chằm nhìn Ngang. Ngang vẫn còn yếu sau cuộc phẫu thuật nhưng nhìn thấy em gái khỏe lại, anh vui vẻ cười. Đôi bàn tay Ngang nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô em gái.

Cùng lúc ấy, cô y tá bước vào với tờ viện phí trong tay. Cô đọc lên số tiền phải chi trả suốt quá trình Hân được điều trị tại bệnh viện. Số tiền khá lớn khiến cho cả Ngang và Hân ngay tức thì chỉ biết nhìn nhau trong im lặng. Nhưng rồi cô y tá bỗng nhìn vị bác sĩ già bằng ánh mắt trìu mến, cảm phục lạ kỳ, sau đó nhìn anh em Ngang, mỉm cười:

- Toàn bộ số tiền này đều được miễn phí.

- Được miễn phí ạ? Sao có thể? Ngang chưa hết ngạc nhiên thì bàn tay ấm áp của vị bác sĩ già đã đặt lên vai anh cùng với lời nói nhẹ nhàng:

- Cháu là người anh tuyệt vời, chàng trai ạ! Chính tấm lòng cao cả của cháu là lí do bệnh viện quyết định miễn phí toàn bộ cuộc phẫu thuật cho em gái cháu! Cô y tá mỉm cười, gật đầu. Trong giây phút ấy, anh em Ngang nhìn nhau, hạnh phúc không thể nói nên lời.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Tấm lòng cao cả
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO