Truyện ngắn: Mùa xuân không lỗi hẹn

18/01/2019 09:13

Tác giả: Việt Cường

ADQuảng cáo

Minh họa: Ngọc Tâm

Giao hẹn gặp Tâm ở một góc quán nhỏ yên tĩnh, trầm mặc, có chút gì đó gợi lên sự nuối tiếc, u buồn xưa cũ. Lâu lắm rồi Tâm và Giao không gặp nhau. Kể từ khi gia đình nhỏ của Giao tan vỡ và Giao rời khỏi thành phố để đi theo một người đàn ông khác. Người đàn ông ấy, khi quyết định lựa chọn giữa anh ta và gia đình nhỏ, Giao đã không ngần ngại chọn anh ta với lời biện minh nhân danh tình yêu:

- Mình yêu anh ấy. Chỉ có anh ấy mới mang lại cho mình cảm giác nồng nàn, say đắm đến thế. Mình phải sống cho mình trước đã. Mình không còn sự lựa chọn nào khác. Cậu hãy giúp mình chăm sóc con bé nhé.

Chỉ nói thế rồi Giao đi. Nhẹ nhàng, thanh thản. Tựa hồ như Giao lúc ấy còn đang là cô gái mới lớn, say mê với mối tình nồng nàn không một chút hồ nghi, không một chút phân vân. Tựa hồ như Giao không cần biết mình vừa bỏ lại phía sau một mái nhà vỡ toang hoác, một người đàn ông đau khổ và bất lực, một đứa con gái nhỏ đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc rồi òa khóc đòi mẹ.

Giao đưa tay lơ đễnh khuấy ly cà phê, nhấp một ngụm nhỏ, nhăn mặt vì đắng. Nhìn Giao, Tâm khẽ khàng:

- Cậu có bao giờ uống cà phê đâu?

Giao cười buồn:

- Dạo này mình mất ngủ. Uống để tỉnh táo đôi chút.

Im lặng. Chỉ nghe tiếng nhạc trầm buồn, ảo não phát ra từ góc quán. Một hồi lâu, Giao gượng gạo:

- Bố con anh ấy vẫn ổn chứ?

Tâm gật đầu:

- Ừ. Con bé rất ngoan.

Giao cúi mặt. Giọng Giao nghe nghèn nghẹn:

- Mình đã sai. Thực sự là đã sai rồi.

Tâm không biết nói gì với Giao lúc này. Dường như mọi lời nói đều vô nghĩa. Cô cũng không muốn tò mò hỏi tại sao Giao lại về đột ngột như vậy. Cô sợ phải nghe câu trả lời. Biết đâu đó lại là một câu chuyện đẫm nước mắt. Tâm mơ hồ cảm nhận những nỗi buồn chuẩn bị kéo đến bao phủ lấy trái tim cô. Tâm sợ những phân vân phải cố gắng lắm mới vứt bỏ đi được lại quay trở lại trong cô. Cô nhìn Giao. Giao gầy đi nhiều. Vẻ đẹp rực rỡ một thời làm say đắm biết bao nhiêu người giờ cũng đã mờ đi, nhạt nhòa. Mái tóc óng ả ngày nào đã xơ xác, khóe miệng trĩu xuống mệ mỏi và đuôi mắt đã hằn những nếp nhăn. Giao khóc. Tiếng khóc của Giao tấm tức trong lồng ngực khiến cô bối rối. Rồi không cần cô phải hỏi, Giao trút hết những ấm ức trong lòng.

Người đàn ông mà Giao đã vứt bỏ cả chồng con để chạy theo, Giao cứ ngỡ đó là người đàn ông hoàn hảo dành cho mình. Nhưng anh ta hóa ra chỉ là một kẻ sở khanh không hơn không kém. Giao cũng chỉ là một con mồi trong số những con mồi mê muội nghe theo những lời đường mật, rũ bỏ tất cả mọi thứ để theo anh ta. Để rồi đến một ngày khi anh ta "cao bay xa chạy" mới ngơ ngác nhìn lại, ngơ ngác nhận ra mình không còn lại gì ngoài nhan sắc đã tàn phai và những vết thương lòng nhức nhối. Không gia đình, không người thân, không tiền bạc. Tương lai phía trước cũng chỉ là con số không tròn trĩnh. Tâm nghe Giao nói, ngậm ngùi. Chưa biết lựa lời thế nào để an ủi thì Giao đột ngột nắm lấy bàn tay cô, tha thiết:

- Chỉ còn cậu là có thể giúp mình thôi. Cậu có thể giúp mình một việc được không?

Tâm lặng lẽ gật đầu. Giao ngập ngừng:

- Cậu... giúp mình hàn gắn... lại gia đình.

Tâm lại lặng lẽ gật đầu. Dù trong lòng thảng thốt. Dù trái tim như vừa có một thứ gì đó rất quý giá rơi xuống, xuyên vào lòng đất vĩnh viễn.

Anh đến không hẹn trước. Anh mỉm cười nhìn Tâm trìu mến:

- Hôm nay con bé về nhà bà nội. Mình hẹn hò chút đi em. Lâu rồi mình cũng bận rộn quên cả hẹn hò rồi đấy.
Cô cố giữ cho nụ cười của mình bình thản mà giọng nói vẫn run run:

- Giao về rồi. Anh... biết chưa?

Tâm hỏi mà không dám nhìn vào mắt anh. Anh đang háo hức là thế, nghe câu hỏi của cô chợt im lặng, ngồi xuống ghế. Giọng anh xa xăm:

- Cô ấy về lâu chưa? Mà về làm gì?

Tâm nghe giọng mình hơi nghèn nghẹn:

- Cô ấy muốn về để xin anh tha thứ. Cô ấy muốn em giúp hai người...

Anh nhìn xoáy vào mắt Tâm:

- Và em đã đồng ý?

Cô gật đầu. Anh khẽ thở dài:

- Em thật ngốc. Hay là em không yêu anh?

Tâm không trả lời. Không khí quanh hai người đột nhiên đặc quánh lại. Gượng gạo và im lìm. Một hồi lâu, anh đứng lên, chạm nhẹ vào vai cô:

- Anh về!

Tâm nhìn theo bóng anh. Muốn gọi lại mà như có gì bít kín lại cổ họng, không thể thốt nên lời.

Tâm quen anh trong một lần tham gia một nhóm tình nguyện. Anh là phó bí thư đoàn khoa của một ngôi trường danh tiếng. Anh học giỏi, đẹp trai, đa tài lại tốt bụng nên có biết bao nhiêu cô gái thầm thương trộm nhớ. Cô cũng vậy. Qua những lần đi tình nguyện chung, trái tim cô thầm yêu anh lúc nào không biết. Nhưng cô không dám nói. Cô tự ti. Cô chỉ là một cô gái bình thường lại hơi rụt rè, cũng chẳng có tài năng gì nổi bật. Cô chỉ còn biết kể về anh với Giao - cô bạn thân cùng phòng. Dĩ nhiên, cô giấu nhẹm chuyện mình thầm thích anh. Giao tò mò, một lần nằng nặc đòi đi tình nguyện theo cô. Giao cũng thích anh. Nhưng Giao không âm thầm lặng lẽ như cô, Giao "tấn công" anh trực tiếp. Trước một cô gái xinh đẹp rực rỡ lại sôi nổi như Giao, anh cũng không thể cưỡng lòng mình lại được. Họ làm đám cưới sau khi Giao ra trường. Cô trở thành bạn thân của cả hai vợ chồng anh.

Ngày Giao mới đi, anh khước từ mọi sự quan tâm, chăm sóc của Tâm. Đôi mắt anh nhìn cô ngầu đỏ:

- Đàn bà các cô là loại bạc bẽo nhất thế gian. Chồng không cần thì cũng phải vì con chứ! Cô là bạn thân của cô ta, chắc cũng chẳng tốt đẹp gì. Đừng thương hại tôi.

ADQuảng cáo

Cô nén những tổn thương trong lòng, tự băng bó những vết rỉ máu do lời nói của anh gây ra. Nhẫn nại và kiên trì từng chút một chăm sóc cho anh. Con bé thì không phải nói. Nó vẫn quý cô từ khi mẹ nó còn ở nhà. Giờ mẹ nó đi rồi, nó cô độc, suốt ngày bám lấy cô, nức nở:

- Cô ơi. Mẹ đi đâu mà không về vậy cô?

Tâm nói dối nó:

- Mẹ đi công tác xa, rồi mẹ sẽ về thôi.

Thời gian làm vết thương lòng nguôi ngoai. Anh bớt ác cảm với cô. Con bé ngày càng quấn quýt với cô hơn. Nó thôi không hỏi mẹ nữa. Nhưng thỉnh thoảng gặp gia đình bạn bè quấn quýt, nó vẫn rơm rớm nước mắt.

Cô đến trường đón con bé. Giao cũng đứng ở cổng trường từ lúc nào. Nhìn Giao, cô cười gượng gạo:

- Mình không biết cậu đến đón. Thôi mình về.

Cô đứng nép vào một góc tường. Con bé lúc đầu nhìn thấy mẹ thì ngỡ ngàng. Sau rồi, nó ôm lấy mẹ òa khóc vì vui sướng. Cô cười mà trái tim giống như bị ai bóp nghẹt.

Giao hẹn gặp cô ở quán cũ. Giao không vòng vo. Có vẻ như Giao đã lấy lại được sự kiêu hãnh như vốn có của mình:

- Cậu và anh ấy đang yêu nhau đúng không?

Cô nhìn chăm chăm vào ly cà phê trước mặt, không đáp. Giọng Giao nhẹ nhàng mà sắc bén:

- Mình biết mình có lỗi. Mình biết mình yêu cầu cậu như thế này là ích kỷ. Nhưng cậu có thể vì con bé không. Hãy để nó có đủ cả bố lẫn mẹ. Hãy để cho nó lớn lên trong một gia đình trọn vẹn.

Tâm mỉm cười. Cô định hỏi Giao sao lúc Giao bỏ đi, Giao không chút lưu luyến, không tự hỏi xem mình đi rồi, con gái thiếu vắng mẹ sẽ ra sao. Mái ấm ấy, chính tay Giao vứt bỏ nhân danh tình yêu đích thực. Cô đâu phải là kẻ chen chân vào phá hoại. Chính Giao đã tự từ bỏ trước. Nhưng cô không nói. Có ích gì đâu khi khoét thêm vết thương vào lòng người khác khi người ta đã cố tình quên đi.

Anh ngỏ lời với cô vào một ngày trời trở gió. Gió lạnh buốt từng cơn ào ạt nhưng giọng anh nồng nàn và bàn tay anh đầy ấm áp, vững chãi. Anh bảo:

- Con bé cần có em. Anh cũng cần có em. Mùa xuân này, cùng anh xây một tổ ấm được không?

Cô phân vân:

- Còn Giao?

Anh cầm tay cô, nồng ấm:

- Giao là quá khứ rồi. Cô ấy cũng đã hạnh phúc bên người khác. Em đâu có cướp đoạt hạnh phúc của cô ấy.

Cô hạnh phúc ngả đầu vào vai anh. Không phân vân, không đắn đo. Chỉ còn tình yêu của anh nồng nàn trong trái tim.

Giờ thì tất cả kết thúc. Con bé cần cô nhưng nó còn cần mẹ nó hơn. Anh cần cô, nhưng cô không thể nhẫn tâm chiếm đoạt hạnh phúc của người khác. Giao nói đúng, cô nên vì con bé, để con bé có đủ cả bố lẫn mẹ, bù đắp cho nó một khoảng tuổi thơ thiệt thòi.

Tâm chuyển công tác. Vội vàng rời khỏi thành phố như trốn chạy. Cô không báo cho anh, không tìm gặp anh lần cuối. Có ích gì đâu. Gặp anh rồi càng làm cho cô lưu luyến, day dứt. Rồi cô lại yếu lòng mà không thể từ bỏ.

Cô vùi đầu vào công việc để quên đi. Nhưng dường như càng cố quên lại càng nhớ. Càng không muốn nhớ đến lại càng đau đớn. Thành phố cô đến ngập tràn nắng ấm. Bởi vậy một bàn tay ủ ấm không còn cần thiết nữa. Cô tự nhủ lòng mình vậy mà mỗi đêm về đối diện với bốn bức tường, không tránh khỏi cảm thấy lòng hoang hoải, giá buốt.

Mùa xuân sắp đến. Tâm nghe bạn bè nói anh sắp cưới. Nhà hàng đã đặt, bạn bè cũng được thông báo hết rồi. Cô mỉm cười thì thầm lời chúc phúc cho anh mà nước mắt lã chã rơi. Có lẽ anh và Giao làm đám cưới lại. Anh yêu con, luôn mong muốn điều tốt nhất cho con. Nhất định anh sẽ vì con mà tha thứ cho Giao.

Hết giờ làm, cô lang thang vô định trên phố, cảm thấy lòng mình trống rỗng. Có lúc, cô tự trách mình không dũng cảm để giữ lấy tình yêu. Có lúc, cô tự nhủ mình không thể ích kỷ. Mình không còn cách nào khác. Cô về đến nhà khi trời đã khuya lắm.

Có bóng người trước cửa. Cô giật mình. Là anh. Tâm định quay đầu bỏ chạy. Nhưng anh đã túm được cánh tay cô, giữ chặt:

- Lần này em không thoát được nữa đâu.

Bất ngờ, cô ngồi thụp xuống, khóc nức nở. Anh lúng túng ôm vai cô, dỗ dành như trẻ nhỏ:

- Em thật là ngốc. Anh đã ở đây rồi. Chẳng phải anh đã ở đây rồi sao?

Cô nức nở:

- Anh sắp làm đám cưới cơ mà. Mà sao anh biết em ở đây?

Anh cười:

- Chỉ cần muốn tìm là ra thôi. Trái tim anh chỉ cho anh đi tìm. Tiệc cưới đặt rồi. Bạn bè cũng mời hết rồi. Em định để anh làm chú rể không có cô dâu hay sao mà trốn kỹ thế. Anh đã hẹn em đến mùa xuân. Em định lỗi hẹn sao?

Cô ngạc nhiên:

- Anh không tha thứ cho Giao sao?

Anh bế bổng cô lên:

- Tha thứ và quay lại là hai điều hoàn toàn khác nhau. Anh đã nói cô ấy là quá khứ rồi. Người anh cần và yêu bây giờ là em cơ mà. Em còn định lỗi hẹn nữa không?

Cô không đáp, vùi mặt vào vai anh. Hạnh phúc mà nước mắt ướt đầy vai áo.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Mùa xuân không lỗi hẹn
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO