Truyện ngắn: Hạt giống hạnh phúc

28/05/2020 08:56

Tác giả: Thu Đình

ADQuảng cáo

- Anh ơi, chúng ta phải làm gì để mẹ vui bây giờ. Ở một góc sân, bé Hà nheo mắt nhìn về phía cánh cửa nhà khép hờ, bên trong mờ mờ tôi tối rồi nhìn vào anh nó đang ngồi bên cạnh, mặt nó sụ lại, giọng buồn bã hỏi.

- Anh cũng không biết nữa. Chúng ta đã hát, đã kể chuyện, đã diễn kịch để giúp mẹ vui, để mẹ có thể mỉm cười. Thế nhưng, mẹ vẫn buồn, vẫn khóc. Thằng bé Quân, anh trai của Hà tay mân mê, vo tròn cục đất nặn, bần thần trả lời em gái.

- Chắc mẹ đang rất nhớ ba. Em cũng nhớ ba nữa. Con bé bỗng sụt sùi khóc, cánh tay đưa lên quệt ngang nước mắt.

- Anh cũng nhớ ba lắm, ước gì ba đừng bị tai nạn và chết. Gia đình mình sẽ được hạnh phúc như trước kia. Anh em mình sẽ được xuống phố đi chơi, được ba mẹ mua nào kem, nào bánh, được cùng ba mẹ làm vườn,… Còn bây giờ thì… Khuôn mặt của thằng bé chợt tiu nghỉu. Cả hai anh em chúng ngồi dưới bóng cây khế ngọt hồi còn sống ba chúng đã trồng. Mấy trò chơi thường ngày vẫn được cả hai yêu thích, có khi cùng nhau chơi quên cả giờ ăn cơm, giờ chúng chẳng buồn chơi nữa.

Minh họa: Ngọc Tâm

Hôm nay, thằng Quân chạy ra phía bờ ruộng, chỗ nhà bác Hoan hàng xóm đang đào ruộng, lấy đất đóng gạch. Nó lấy về một cục đất to, vàng xuộm và dẻo. Hai anh em chia nhau rồi cùng nặn hình.

- Đây là ba. Đây là mẹ. Đây là anh. Còn… đây là em. Anh xem em nặn có đẹp không?

- Đẹp, đẹp lắm. Thằng Quân nhếch môi cười, nhìn em rồi cũng chỉ tay khoe thành quả của mình với em.

- Anh nặn ngôi nhà mình đang ở. Đây là giếng nước. Đây là cây khế. Và đây là… vườn hoa ba trồng.

- Nhưng… ba mất rồi. Vườn hoa nhà mình giờ cũng héo khô. Vườn giờ chỉ toàn cỏ dại thôi. Nghe Hà nói, thằng bé Quân ngẩng lên, nhìn ra phía mảnh vườn trước nhà. Cặp mắt của cả hai đều rơm rớm khi nhìn mảnh vườn vốn dĩ tươi đẹp, ngào ngạt hương hoa giờ tàn lụi vì nắng và thiếu bàn tay người chăm sóc. Chúng cứ thế lặng im.

Từ ngày anh Thăng mất, chị Na ngày một tiều tụy, héo hon. Chị sống trong dằn vặt, hối hận, luôn tự trách móc bản thân mình. Là bởi chị cảm thấy có lỗi với anh. Vì chị mà một người chồng nhất mực thương vợ, thương con như anh đã mất. Chị rũ rượi, xác xơ. Đôi chân mỏi mệt, chậm rì chẳng buồn bước. Gương mặt khi nào cũng buồn thẫn thờ. Mọi công việc đồng áng, vườn tược, cơm nước đến cả hai đứa con, chị cũng lơ đãng, buông xuôi. Ngôi nhà rộn vang tiếng cười, ngập tràn hương hoa và tình yêu thương ngày nào giờ mốc thếch, trống trải, chênh vênh.

Chị Na hết ra thắp nhang, khấn vái chồng rồi lại lặng lẽ vào phòng gieo mình xuống giường. Hai đứa con thấy chị chẳng buồn ăn uống gì, đứa lấy gạo nấu cháo năn nỉ mẹ ăn, đứa đến bên thủ thỉ, động viên mẹ. Vậy mà, nước mắt chị vẫn lưng tròng, khuôn mặt lúc nào cũng sưng húp, thâm quầng. Bà con xóm làng đến thăm, an ủi chị vượt qua nỗi đau để còn lo cho lũ trẻ. Họ bảo, có như thế chồng chị ở dưới suối vàng mới yên lòng mà nhắm mắt được. Chứ cứ đau khổ thế mãi… lại đâm ra khổ chị mà hai đứa trẻ lại càng tội. Chị biết, lẽ ra mình phải là chỗ dựa cho con. Lẽ ra chị phải vững vàng, phải mạnh mẽ chứ không phải yếu đuối, buông xuôi thế này. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh anh nằm lạnh lẽo một mình ngoài kia, chị không thể nào cầm lòng.

ADQuảng cáo

Đêm qua, một trận mưa lạc chợt ngang qua vùng đất khô cằn sỏi đá, xối rửa lớp bụi dày đặc phủ trên từng ngọn cây, cành lá, mái nhà, xua tan đi cái nồng nực, bí bách của cái nắng hanh hao gần 40 độ suốt một thời gian dài. Sáng nay, chị Na lúi húi dưới bếp từ rất sớm để nấu cơm canh cúng tròn 49 ngày chồng mất. Thằng Quân và con bé Hà giúp mẹ quét tước nhà cửa, sân vườn, phụ mẹ bưng đồ cúng đặt lên bàn thờ ba. Ba mẹ con thắp nhang, quỳ gối trước bàn thờ khấn vái. Giọng chị lầm rầm, nước mắt lại lăn dài xuống hai hõm má gầy sọp, hốc hác. Hai đứa trẻ cũng rầu rĩ chắp tay vái lạy theo mẹ. Thấy mẹ khóc, chúng cũng nước mắt ngắn dài. Bữa cơm của ba mẹ con lại chóng vánh như mọi ngày kể từ ngày anh mất. Mọi thứ lại như cũ. Im lặng...

Chị Na lần lữa mở cái hộp giấy lâu nay vẫn được giấu kín dưới đáy rương gỗ màu cánh dán. Bên trong có một nắm hạt giống tròn mẩy, đủ loại được quấn trong một miếng vải nhỏ. Chị nhớ về giấc mơ đêm qua. Từ dạo chồng mất, chị chẳng đêm nào tròn giấc ngủ. Giấc ngủ chắp vá, đứt đoạn bởi những miên man, ân hận khi nghĩ về anh. Đêm qua, trong cơn mộng mị chập chờn, chị thấy anh về. Anh đứng cạnh giường ba mẹ con chị nằm, mỉm cười hiền lành. Anh nói với chị “Em hãy cười lên. Đừng khóc, đừng buồn nhiều nữa. Hãy mạnh mẽ sống, hãy thay anh chăm sóc các con. Anh sẽ luôn ở bên và phù hộ cho ba mẹ con”. Anh còn nói về vườn hoa trước nhà rồi nhắc chị về những hạt giống năm ngoái anh để dành dưới đáy rương. “Em hãy đem gieo chúng xuống đất. Chúng sẽ giúp em tìm thấy niềm vui…”. Chị sực tỉnh, bàn tay chới với muốn níu giữ anh lại nhưng chẳng thấy anh đâu. Chị lại trằn trọc. Lại khóc.     

Anh và chị đến với nhau vì cùng chung sở thích yêu hoa cỏ. Họ có một gia đình hạnh phúc với hai đứa con bé bỏng, khỏe mạnh và ngoan ngoãn. Cuộc sống của họ tạm ổn với dăm sào ruộng trồng lúa, trồng hoa màu theo mùa vụ. Họ dành khu đất trống trước nhà để trồng những giống hoa mà cả hai yêu thích. Nào hồng, nào thược dược, nào hướng dương, rồi mào gà, cúc họa mi, dừa cạn,… Hai đứa con của họ lớn dần. Mảnh vườn có thêm bàn tay chăm sóc, nâng niu, thêm tình yêu với những loài hoa mùa nối mùa khoe sắc. Họ sống thuận hòa, yêu thương. Cuộc sống tuy đơn sơ, giản dị mà ấm áp, hạnh phúc. Tối hôm trước ngày anh bị tai nạn mất, anh chị còn ngồi tựa vai nhau dưới hiên nhà, vừa ngắm trăng vừa bàn luận rất nhiều về những giống hoa lạ và đẹp. Chị kể với anh về loài hoa sử quân tử có hương thơm quyến rũ, nồng nàn. Chị bảo thích có một cây hoa sử quân tử trồng trước cổng ngõ. Anh mỉm cười rồi dự định sẽ thực hiện ước mong của chị. Mới sớm bửng, anh đã lấy xe máy đi xuống phố để mua được giống hoa chị thích. Trước khi đi, anh còn bảo, anh đi sớm sẽ về sớm để trồng cây luôn trong buổi sáng. Chị ở nhà ra vào, háo hức chờ anh về. Thế mà… chỉ mấy tiếng sau, người ta gọi điện cho chị, báo tin anh bị tai nạn trên đường, cách nhà còn khoảng chừng một cây số. Chị chạy đến nơi cũng là lúc anh trút hơi thở cuối cùng, trên tay vẫn nắm chặt cây sử quân tử đã bị dập nát. Chị choáng váng, ngồi sụp giữa đường, khóc anh không thành tiếng.

- Anh hai ơi, ra xem này, hạt giống hoa đã nảy mầm rồi! Bé Hà reo lên sung sướng khi tận mắt ngắm nghía những hạt mầm hoa đang đội lớp đất mỏng tang trên đầu, lô nhô nâng mình khỏi mặt đất.

- Thế mà anh cứ tưởng chúng sẽ không sống nổi vì nắng gắt thế này chứ. Từ bây giờ, anh em mình sẽ canh gác, sẽ tưới nước và bảo vệ để hạt mầm hoa được lớn lên an toàn mới được.

- Đây là hạt mầm hy vọng. Anh em mình sẽ đem đến cho mẹ niềm vui bất ngờ, anh nhỉ?

Bé Hà nhớ lại buổi học cách đây ba ngày, khi nghe cô giảng về những hạt mầm và ý nghĩa của chúng. Cô bảo, nếu tặng một hạt mầm hay một cái cây nghĩa là mình muốn đem đến cho người đó niềm vui, niềm tin và hy vọng. Cô giáo đem đến lớp rất nhiều hạt giống các loại. Cô tặng cho mỗi bạn một loại hạt giống khác nhau. Hà được cô tặng những hạt giống hoa hướng dương. Hà biết mẹ cũng rất thích loài hoa này. Đã thế, hồi ba còn sống, rất nhiều lần, ba đã nói cho Hà nghe về ý nghĩa của loài hoa có tên gọi khác là hoa mặt trời này. Hoa hướng dương không chỉ tượng trưng cho sự may mắn, hạnh phúc, nó còn là loài hoa mạnh mẽ, lạc quan và luôn hướng về một ngày mai tươi sáng. Hà tuy nhỏ tuổi nhưng cô bé cũng như Quân, cả hai anh em hiểu vì sao mẹ buồn và khổ tâm đến thế. Anh em Hà muốn mẹ vui trở lại, thế nên Hà bàn với anh trai gieo hạt hướng dương bên cạnh cửa sổ phòng mẹ nằm.

- Mẹ ơi, mẹ lại đây xem này! Những bông hướng dương nở rực rỡ và hướng về phía ánh mặt trời. Trên từng cánh hoa hãy còn lấm tấm sương đêm. Chị Na tò mò, chân bước về phía cánh tay nhỏ bé của con đang chỉ. Chị ngạc nhiên đến vỡ òa. Những đóa hướng dương to tròn và tươi mới đong đưa dưới làn gió sớm mát lành như những nụ cười thánh thiện, an vui. Không chỉ có thế, suốt thời gian chị ủ rũ, buồn đau, khu vườn trước nhà vốn um tùm cỏ dại cũng được anh em Quân dọn dẹp tinh tươm. Quân thấy mẹ bước ra, liền đến bên, nắm lấy bàn tay của mẹ, giọng nó lí nhí:

- Con và em Hà muốn thấy mẹ vui cười như đóa hướng dương kia. Mẹ đừng buồn nữa mẹ nhé! Chị Na nhìn hai đứa con thơ. Đôi mắt chị bất chợt ánh lên một niềm vui lặng lẽ. Chị gật đầu. Như nhận ra điều mình cần làm, chị bước vào nhà, lấy ra những hạt giống hoa mùa trước anh dành, ân cần nói với các con:

- Đây là những hạt giống ba cất giữ từ mùa trước. Mẹ con mình sẽ trồng lại vườn hoa thật đẹp như ba đã trồng. Các con đồng ý không?

- Đồng ý ạ! Quân và Hà reo lên vui sướng.

Ngắm nhìn các con vui cười, chị biết rằng từ nay mình sẽ phải thay đổi. Như những đóa hướng dương kia vẫn luôn hướng về phía mặt trời….

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Hạt giống hạnh phúc
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO