Truyện ngắn: Hạnh phúc là khi được yêu thương

17/07/2020 08:55

Tác giả: Diệp Linh

ADQuảng cáo

Buổi sáng tinh mơ, mặt trời dần nhú lên sau rặng tre xanh rì ngoài ngõ. Anh lom khom mặc đồ, chuẩn bị cơm nước mang theo đi làm. Thằng con trai lớn thò đầu ra khỏi mùng:

- Ba ơi! Ba cho tiền con mua xôi ăn nha ba, cả tuần nay con toàn ăn cơm nguội, con ngán quá ba ơi!

Anh nhìn con mà xót xa trong lòng. Móc trong túi ra mấy tờ tiền giấy nhàu nát. Anh đưa tiền cho con rồi xoa đầu nó. Chị vợ từ trong buồng đi ra, thẳng thừng liếc mắt.

- Sao hôm qua kêu đưa tiền tôi đi chợ, nói không có, tiền đâu anh có?

Minh họa: Ngọc Tâm

Anh lấy 20 ngàn bỏ vào túi quần, số còn lại anh đưa cho vợ.

- Anh gom ba sắt vụn, mấy lon bia người ta bỏ ngoài ngõ về bán, tiện thể dọn dẹp cho sạch sẽ đường sá luôn. Tính đưa cho em mà quên.

Vợ anh tặc lưỡi, miệng lầm bầm khi nhìn mấy tờ tiền anh đưa. Anh đạp chiếc xe cà tàng ra ngõ. Ghé gánh xôi chị Ba đầu xóm, mua ăn lót dạ. Anh vừa đạp xe, vừa ăn, trong đầu nghĩ đến thằng con trai, sang năm vào lớp 10. Ráng cho nó học hành đến nơi đến chốn. Thân anh chỉ biết đọc, biết viết. Ba má mất sớm, sống mồ côi. Ở nhờ nhà cậu, phải làm mà lo cái ăn, đâu ra có tiền mà lo đi học đàng hoàng. Từ năm mười lăm, anh đã quen với nghề bốc xếp, cố gắng làm để cốt lo no ba bữa cơm. Anh siêng năng lại hiền, ai biểu gì làm đó, ai sai gì cũng được. Thôi thì, giàu cũng cưới, nghèo cũng cưới. Đám cưới không rước dâu. Đám cưới anh chị cũng chỉ vài ba mâm đạm bạc.

Anh vui mỗi khi về nhà nhìn thấy vợ, con. Anh không ham nhậu nhẹt bê tha, không đàn đúm bạn bè. Anh làm lụng vất vả để vợ con được cái ăn, cái mặc. Anh rất thương vợ, không nói lời hoa mỹ, nhưng chỉ nói thật lòng.

Một hôm anh về tới nhà, nhìn thấy vợ ăn mặc như muốn đi đâu, anh hỏi:

- Em đi đâu vậy?

- Tôi đi kiếm việc làm. Ở nhà chờ mấy đồng tiền lương của anh, có ngày cả nhà ra đường ăn mày, không có tiền cạp đất mà ăn à?

- Em… em đi làm việc gì?

- Có người giới thiệu tôi làm ở quán cà phê vào ban đêm, chỉ cần làm vài tiếng bằng cả ngày lương của anh đó! Vừa lòng anh chưa?

Nói rồi chị quơ cái túi xách bước ra cửa. Đứa con gái nhỏ được 9 tháng tuổi khóc thét lên đòi mẹ. Anh ẵm xốc con lên dỗ dành: “Nín đi con! Ba ẵm con đi chơi nghe! Đừng khóc!”. Thằng con trai vừa về tới cửa, vẻ mặt buồn hiu, nó đã biết chuyện:

ADQuảng cáo

- Con thấy mấy bữa nay dì Tám qua nói gì với má. Con không dè má đi làm ở quán cà phê. Con đã nói ba cho con nghỉ học theo ba đi làm mà ba không chịu. Con không muốn má đi làm ở đó đâu!

- Con còn ở tuổi đi học thì cứ ráng học. Biết chữ rồi làm được công chuyện nhẹ nhàng hơn, chứ như đời ba thì cực khổ lắm.

Thằng con buồn ra mặt. Nó nhìn ba bằng ánh mắt cảm thông. Con nhỏ đã nín khóc. Anh ẵm con đi dài theo con hẻm. Một vài người nhìn anh ái ngại.

Chị đi làm được vài ngày. Đêm nào về cũng tận sáng mới tới nhà. Anh buồn bã không nói gì.

Một đêm, đồng hồ nhà bên gõ đều mười hai tiếng, anh giựt mình ngơ ngác. Chị vẫn chưa về. Anh bỗng lo sợ, không biết có chuyện gì mà tới giờ này chị vẫn chưa về. Anh khép cửa, đi ra đường. Trời dường như sắp mưa, hơi nước lành lạnh trong không gian tĩnh mịch làm anh dứt cơn buồn ngủ. Anh ra tới đường lớn, có bóng một người đàn bà bước chếnh choáng như một người đang say rượu. Anh ngờ ngợ rồi đi nhanh tới. Anh cúi sát xuống thì chị đã ngã vật ra đường. Ánh đèn đường vừa sáng trên gương mặt người đàn bà ấy. Anh thảng thốt: “Trời ơi! Đúng là mình rồi!”. Bằng tất cả sức lực đàn ông, anh ẵm xốc chị như ẵm một đứa bé rồi bước nhanh về nhà.

Khi đã được lau mặt bằng nước ấm, đã được uống chút nước trà gừng, chị tỉnh lại và thút thít khóc. Thằng con trai đã thức dậy từ lúc ba nó ẵm má vô nhà. Nó lăng xăng nấu nước giúp ba và bây giờ ngồi bó gối. Anh ngồi kế bên và cứ để yên cho chị khóc. Anh chưa biết chuyện gì xảy ra. Nhưng thấy chị như vầy, anh không nỡ hỏi. Chị vẫn khóc, tiếng khóc phát ra từ cái miệng lúc nào cũng la cũng chửi, bây giờ sao cam chịu quá, tội nghiệp quá! Mãi một lúc, chị đã bớt xúc động, anh khẽ khàng:

- Chuyện gì vậy? Em nói anh nghe coi!

Dường như chị đã kiệt sức, chị nhìn anh như người mới quen. Anh ân cần ngồi xuống bên chị, nắm lấy tay chị. Những vết chai sần trong lòng bàn tay anh làm chị khó chịu nhưng ấm áp vô cùng. Chị đã hiểu và thấm đẫm những công việc hàng ngày anh phải vất vả để vợ con đỡ nhọc nhằn. Bàn tay ấy đã đem cơm, đem áo về cho chị cho dù đó chỉ là những bữa cơm quê, đạm bạc nhưng đậm ân tình. Chị ngước mắt nhìn anh, từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên má.

- Tại sao anh không trách em, mắng em đi! Tại sao anh vẫn cứ ân cần, yêu thương một người đàn bà hư hỏng, người đàn bà chỉ biết chửi anh. Và em chưa bao giờ ngọt ngào với anh? Anh ơi! Em xin lỗi… em có lỗi với anh nhiều lắm!

- Không sao em à! Chỉ cần em hiểu công việc của anh là đủ rồi.

Bây giờ, đời chị chỉ mong có anh bên cạnh trong những lúc thế này để chị được chở che mặc cho ngoài kia có hàng trăm hàng ngàn cạm bẫy đang bủa vây.

Chị đi làm trong quán cà phê được vài ngày đã có người để ý. Đó là một tay chủ tiệm vàng ở huyện. Cái nhan sắc mặn mà của chị, của người đàn bà vừa bước qua tuổi ba mươi đã làm hắn động lòng. Biết chị không phải gái làng chơi mà chỉ vì hoàn cảnh mới đi làm việc, hắn thả mồi quăng lưới. Mấy lần mời chị ăn khuya. Mấy lần đưa về để tạo thiện cảm, chị đã xiêu lòng. Chị cứ nghĩ hắn tốt, thấy hoàn cảnh nghèo của chị mà thương. Và đêm nào chị cũng đi ăn với hắn. Đêm nay, hắn đem đến một gói quà gồm mấy bộ đồ đắt tiền và một số mỹ phẩm. Hắn xin cho chị nghỉ sớm và hai người đi ăn. Nhưng đêm nay, khi đang đi cùng người đàn ông ấy, chị bị người đàn bà với thân hình đô con túm lấy trước tiên: “Đồ giựt chồng người ta nè! Mầy ăn gan trời rồi!”. Ả vừa chửi vừa đấm túi bụi vô người chị. Chị đưa tay chống đỡ và nước mắt trào ra. Người ta cố can ngăn, cố ôm ghì lấy người đàn bà đang trong cơn ghen hừng hực. Gã đàn ông đứng như trời trồng không dám xông vô.

Chị đi như chạy, mãi một lúc mới định được hướng về nhà. Chị đi như sợ người ta đuổi theo. Nỗi đau thân xác đâu sánh bằng nỗi đau đang giày vò lương tâm chị. Chị bỗng thấy thương anh, bỗng thấy cuộc đời này anh mới là người chồng xứng đáng nhất. Chị chắc chắn anh sẽ không làm cái việc có lỗi với chị và chị nhớ lại những gì mình đã cư xử với anh. Chị mường tượng giờ này chắc anh đang lo lắng, nước mắt chị lại trào ra. Dường như có một vết thương trên môi. Chị đưa tay sờ và thấy máu. Chị bật khóc thành tiếng và lủi thủi bước đi trong nỗi đau đớn ê chề. Chị chỉ mong có anh bên cạnh lúc này để chị được chở che. Cái ý nghĩ về anh đã giúp chị có thêm sức mạnh.

Dần dần, người trong xóm không còn nghe tiếng chị chan chát chửi chồng, không còn những lời nặng nhẹ thằng con trai. Chị thương anh nhiều hơn và chị muốn bù đắp lại cho anh và con sau những lần chị gây ra tổn thương.

Trái tim yêu thương, bao dung của anh đã làm chị tỉnh mộng sau cơn mê. Trong căn nhà bé nhỏ lúc này, gia đình chị tràn ngập không khí vui vẻ, mọi thứ giản đơn nhưng hạnh phúc biết bao.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Hạnh phúc là khi được yêu thương
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO