Truyện ngắn: Bến đỗ bình yên

20/04/2018 08:43

Tác giả: Đào Thu Hà

ADQuảng cáo

Sau bữa cơm tối, chị lôi trong cái thúng để ở góc thuyền ra mảnh vải mới mua hồi trưa, lúc lên chợ bán cá, cặm cụi cắt cắt khâu khâu. Chị khâu tã cho đứa bé sắp chào đời. Anh thấy vợ cặm cụi, đến gần, cúi xuống xoa xoa lên cái bụng nhô cao sau làn áo:

- Em mệt thì nghỉ đi. Gắng sức quá không tốt cho con đâu.

Chị ngước cặp mắt âu yếm nhìn anh, nhỏ nhẹ:

- Có gì nặng nhọc đâu anh. Em tranh thủ khâu cho xong để còn kịp đón con chào đời chứ.

Chị sinh ra trong một gia đình nghèo nhất làng, đông con nhất làng. Chị là chị cả, dưới chị còn năm đứa em lắt nhắt, nheo nhóc, mặt lúc nào cũng rầu rĩ vì đói. Vì vậy mà dù có nhan sắc rực rỡ nhất làng nhưng chẳng có trai làng nào nhòm ngó đến chị. Họ sợ lấy chị rồi, họ sẽ phải gánh luôn cái nghèo mạt hạng cùng đàn em nheo nhóc của chị. Đến một ngày, một người bạn cũ của chị trở về làng. Ngày trước, nhà nó cũng nghèo chẳng khác gì nhà chị. Nhà chị nghèo nhất làng thì nhà nó cũng phải đứng thứ hai. Vậy mà chỉ mới lên thành phố có hơn một năm nó đã lột xác hẳn. Tóc nó nhuộm hoe vàng như tây, quần áo sặc sỡ. Nhất là cổ tay, ngón tay nó vàng rực lên thứ màu cuốn hút của trang sức. Nghe người làng xì xào, nó còn mang tiền về cho bố mẹ xây nhà. Nó sang nhà, không bước vào trong căn nhà như ổ chuột của chị mà chỉ đứng ngoài sân, chia cho lũ em chị mấy gói kẹo rồi thì thụt với chị:

- Cậu bám ở cái làng nghèo kiết này làm gì. Lên thành phố với mình. Xinh đẹp như cậu thì chả mấy chốc. Cứ nhìn mình thì biết. Nhan sắc của mình còn thua xa cậu. Thế mà bây giờ mình kém gì ai ở cái làng này không?

Chị hơi ngẩn người ra vì cách xưng hô của đứa bạn. Đúng là lên thành phố về nó lịch sự hơn hẳn. Cậu cậu tớ tớ chứ không mày mày tao tao như hồi còn ở nhà chị với nó vẫn gọi nhau.Tưởng chị chưa xuôi, nó hé cái túi xách tay cho chị xem tệp tiền dày cộp rồi rút ra mấy tờ đưa cho chị:

- Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi. Tớ đưa cho cậu tiền xe, nếu đi thì cứ đến địa chỉ này. Nhưng nhớ đừng cho ai biết. Cậu là chỗ bạn bè, nhà lại hoàn cảnh nên tớ mới giúp. Chứ nhà tớ đông anh em, giúp cậu không giúp chúng nó lại phiền lắm.

Đêm hôm sau, chờ cho bố mẹ và lũ em ngủ say, chị ôm bọc quần áo lẻn ra khỏi nhà với hi vọng được đổi đời như cô bạn kia. Chị đứng trước căn nhà, thầm hứa với bố mẹ và đứa em nhất định sẽ kiếm được thật nhiều tiền để không còn bị dân làng khinh bỉ, lũ em không còn phải ôm bụng đói đi ngủ nữa. Gặp chị đứa bạn mừng quýnh. Nó mua bao nhiêu đồ ăn ngon tiếp đãi chị và mua cho chị mấy bộ quần áo mới nữa. Xong, nó bảo chị:

- Cậu cứ ngủ đi. Ngày mai tớ dẫn cậu đến chỗ làm việc.

Chị uống xong cốc nước bạn đưa thì lăn ra ngủ mê mệt. Đến khi tỉnh dậy, chị đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Đứa bạn đã bán chị sang bên kia biên giới. Chị chính thức trở thành gái bán hoa bên xứ người, suốt ngày bị giam cầm trong bốn bức tường, lấy thân xác mua vui cho đám đàn ông. Tương lai đối với chị là một khoảng mịt mùng tăm tối. Làm gái vài năm, bà chủ thấy thân xác chị tiều tụy, nhan sắc bắt đầu phai tàn, không còn được khách thích nữa bèn bán chị cho một ông già. Nhục nhã, nhiều lúc chị chỉ muốn cắn lưỡi chết luôn đi cho xong. Nhưng chị không muốn làm con ma trên đất khách. Có chết, cũng phải chết ở quê nhà. Chị cắn răng chịu đựng. Một buổi làm nương, chị đã bỏ trốn và may mắn được một người phụ nữ Việt buôn bán ở bên này giúp chị trở về nước. Cuối cùng, chị cũng trở về được quê hương, xứ sở.

ADQuảng cáo

Nhưng chị không dám về nhà. Chị ra đi với mong muốn đổi đời, trở nên giàu có để giúp đỡ bố mẹ và các em. Điều đó chị đã không thể làm được thì chị cũng không thể mang thêm nỗi nhục nhã về cho họ. Quẫn trí, chị tìm đến sông như muốn tìm cách giải thoát cho cuộc đời đã trót đưa chân vào chốn nhơ nhớp của mình.
Khi thân thể chị vừa chạm xuống mặt nước. Lúc làn nước lạnh giá, bồng bềnh bao phủ lấy cơ thể chị, đưa chị về một cõi không còn biết đến buồn đau nữa thì có ai đó túm tóc chị lôi lên. Chị ho sặc sụa rồi mở mắt. Trước mắt chị là một người đàn ông, ánh mắt anh ta quắc lên giận dữ:

- Cô muốn chết cho sướng cái thân cô mà không nghĩ đến công sinh thành của cha mẹ à?

Chị chống tay ngồi dậy. Chị đang nằm trên một con thuyền nhỏ. Con thuyền chòng chành theo làn sóng làm chị cảm thấy hơi nôn nao. Người đàn ông đã cứu chị hạ giọng:

- Cô ngồi dậy thay quần áo đi không cảm lạnh. Tôi nấu cháo rồi đấy.

Thuyền nhỏ, không có chỗ thay đồ riêng, anh ta biết ý đưa cho chị một bộ quần áo khô rồi bước lên bến. Người đàn ông đã cứu chị cũng có một số phận không khá hơn chị bao nhiêu. Tuy anh sinh ra trong một gia đình giàu có.

Là con trai độc nhất của một gia đình giàu có, anh vốn là một học sinh chăm ngoan, học giỏi nhiều năm. Nhưng bước vào tuổi mới lớn, anh bị lũ bạn xấu rủ rê, lôi kéo vào con đường nghiện ngập. Cái thứ khói trắng ấy có ma lực chết người đã kéo anh đi, bất chấp cả những trận đòn của bố và những giọt nước mắt của mẹ. Của cải trong nhà lần lượt đội nón ra đi hết. Để lấy tiền hút chích, anh trở thành đối tượng vận chuyển trái phép chất ma túy. Ngày anh bị bắt, bố anh đột quỵ nằm một chỗ mấy năm liền rồi mất. Mẹ anh vì nghèo khó, túng quẫn, chỉ còn ngôi nhà trú nắng mưa cũng phải bán lấy tiền chạy chữa cho bố anh cũng lao lực chết theo. Ngày anh ra tù, nhà cửa tan hoang, bố mẹ không còn ai, lý lịch quá khứ của anh khiến người ta e ngại. Không một ai trong những người họ hàng, trong những người quen biết của bố mẹ anh trước kia dám cho anh tá túc hay giúp anh xin việc. Người chú đưa lại cho anh một ít tiền trước khi chết mẹ anh gửi lại cho anh. Anh mua một con thuyền cũ, bắt đầu cuộc đời lênh đênh sông nước.

Chẳng biết đi đâu, bấu víu vào đâu nữa, chị ở lại với anh. Chị học chèo thuyền, thả lưới, vớt củi, bán cá. Một ngày, anh run run nói muốn cưới chị làm vợ. Đôi mắt chị tối sầm lại. Chị kể cho anh nghe về quãng đời tăm tối của mình. Anh nghe xong, ra mũi thuyền ngồi hút thuốc rất lâu. Đến khi sương buông xuống ướt hết hai vai, anh mới quay vào, giọng khản đặc:

- Thân em khốn nạn, tôi cũng đâu hơn gì. Mình không dựa vào nhau để sống thì còn dựa vào ai.

Anh đưa chị về quê. Gia đình chị nhìn thấy chị thì sửng sốt. Ngày chị bỏ nhà bỏ làng ra đi, gia đình chị đã đi tìm. Họ thấy đôi dép của chị để lại ở bờ sông nên nghĩ chị mặc cảm sự nghèo khó, không chịu nổi sự khinh bỉ của mọi người đã tìm đến cái chết. Gia đình đã lập bàn thờ thờ chị bao nhiêu năm nay. Chị nghe bố mẹ nói, khóc nấc lên. Anh nói dối giúp chị rằng hai người gặp nhau, cưới nhau xong lên tận mạn ngược làm ăn nên giờ mới tìm về tạ lỗi với bố mẹ, với gia đình.

Đứa con trong bụng đạp nhẹ. Anh hôn lên bụng vợ:

- Con yêu, nhanh ra với bố mẹ nhé.

Chị nhìn anh âu yếm. Con thuyền đời chị vẫn còn chòng chành nhưng đã tìm được bến đậu bình yên. Anh bảo, anh sẽ cố gắng dành dụm để khi con lớn, anh mua một miếng đất nhỏ, dựng nhà lên bờ cho con được tới trường. Chắc chắn, đời con anh chị sẽ đỡ khổ hơn cha mẹ nó.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Bến đỗ bình yên
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO