Thơ: Xin đừng trách em

18/06/2020 09:38

Tác giả: Thảo Anh

ADQuảng cáo

Ảnh minh họa

Có thể buổi trưa lạnh gió
Anh ngồi bên mâm cơm một mình
Có thể một buổi chiều khi hoàng hôn vàng úa
Anh âm thầm đến trường thay em đón con

Và đêm, anh lặng nhìn
Em ngồi viết giữa khuya bên quầng sáng nhỏ…
Em đang đi giữa mưa nắng ngoài đồng
Cảm nỗi nhọc nhằn thợ cày thợ cấy

ADQuảng cáo

Em đang cùng người công nhân vào nhà máy
Thấu những vị mồ hôi loang trắng áo xanh
Cho một bình minh sớm mai thức dậy
Cây bút và em cứ mải miết cuộc hành trình

Có lúc đối đầu với ám mờ xảo trá
Khi cặm cụi tìm ngọc chìm trong đá
Khi nước mắt vơi đầy cùng số phận bi thương…
Anh yêu ơi! Xin đừng trách em

Tiếng đời sống hàng ngày gọi em như lửa cháy
Vì mơ ước con người em chẳng thể ngồi yên
Nên việc cha mẹ đôi bên, việc nhà, chăm con cái
Nhiều khi dồn cả vai anh.

Và em biết em có hôm nay vì bởi có anh
Một điểm tựa vững vàng như sinh ra đã vậy
Mỗi tin bài của em hiện hình trên mặt báo
Đều có nhịp tim anh lặng lẽ âm thầm!

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Thơ: Xin đừng trách em
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO