Tản văn: Nhẹ nhàng một làn gió thu

21/08/2020 09:04

Tác giả: Huỳnh Thị Kim Cương

ADQuảng cáo

Ảnh minh họa

Một sớm thu sang, làn gió thu mơn man làm lòng ta lại xốn xang những niềm khác lạ. Thu sang, cây bưởi sau nhà trổ từng chùm bông trắng muốt. Hương bưởi lại nồng nàn quyện vào cả giấc ngủ. Ta đứng trong vườn nhà, dưới tán bưởi xanh mát, cơn gió thổi qua, có chút cay nồng nơi khóe mắt. Chiếc võng mắc ngang cây bưởi với cây gòn cứ đưa ta vào trong những câu chuyện cổ tích của bà, của mẹ.

Ta nghe mùa thu thao thiết bên thềm, nơi dáng mẹ ngồi liêu xiêu trong nắng, mái tóc bạc phơ của mẹ xổ tung trong gió. Ta đứng lặng nhìn những ngày tháng đã qua, thương dáng mẹ tảo tần khuya sớm. Giá như thời gian có thể nào dừng lại, giá như màu tóc mẹ bớt trắng hơn và giá như ta chưa bao giờ rời bỏ mái nhà tranh bốn bề gió lạnh.

ADQuảng cáo

Mẹ ngồi nhắc chuyện ngày xưa, đôi mắt nhìn vào đâu cũng thấy quá khứ của mẹ cứ làm ta bao lần bật khóc. Những chi tiết tưởng như rời rạc nhưng lại dựng lên một câu chuyện chưa bao giờ cũ. Ngồi cạnh mẹ, hương tóc ngày xưa đã không còn giữ lại trên tóc mẹ. Ta lại nghe bốn mùa thời gian nồng nàn trên tóc mẹ, mùi của nắng gió quê nhà, mùi của nhớ thương da diết như quyện vào lòng người chấp chới không vơi.

Ba trở về nhà với tấm lưng trần đen sạm, với đôi tay chai sần theo năm tháng. Rót nước cho ba như những ngày xưa mà mắt ta bỗng nhòe đi vì cơn gió mùa thu chợt thổi. Chén nước mưa có mùi hoa bưởi, có mùi lá mục đổ xuống trên mái nhà dường như làm nụ cười của ba thêm rạng rỡ. Từng lớp thời gian lặng lẽ đi qua nhau làm lòng người hằn thêm những điều xa cách. Những nếp nhăn trên khuôn mặt của ba mẹ cứ xô vào nhau càng khiến lòng ta nuối tiếc. Ước chi ta vẫn còn bé bỏng như xưa. Ước chi, ta lại được nép sau áo mẹ những khi có tiếng sấm chớp đì đùng trên hàng cây đứng tuổi và ước chi ta vẫn còn được ngồi trên vai ba nhìn mọi thứ thật nhỏ bé dưới chân mình.

Những chiếc lá vàng khẽ rơi trên nền đất xù xì, ta lại gom lá đốt trong vườn. Mẹ tỉ mẩn nhổ cỏ, ba cuốc mớ đất trồng thêm mấy luống rau cải sau vườn. Từng vòng khói bay trắng cả miền thương nhớ. Ta khẽ cho một hạt mầm vào đất, rồi đây hạt mầm ấy sẽ lớn lên đền đáp cho công người chăm bón. Bộ rễ của cây sẽ cắm sâu vào đất đai quê nhà, như tình người tình đất quê nghèo bốn mùa mưa nắng.

Một thoáng thu sang, lòng lại lâng lâng những niềm xúc cảm khôn nguôi, qua triền đê cỏ xanh mươn mướt, kí ức như ùa về như mới ngày hôm qua. Chạm khẽ vào tia nắng chiều còn sót lại mới hay mình đã đi một đoạn đường khá dài mà chưa từng nhìn lại. Hương thu vẫn nồng nàn trong từng hơi thở. Người ta bảo ở nơi này làm gì có mùa thu, ta chỉ mỉm cười, thu về trong cây trái vườn nhà, về trong giọt nắng vàng trước ngõ, về trong nỗi nhớ nhà đau đáu lúc xa quê. Thu vẫn ở đấy, chỉ có người là không thấy…

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Tản văn: Nhẹ nhàng một làn gió thu
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO