Sáng tác về tuổi học trò: Nhỏ Thảo

02/11/2018 09:20

Tác giả: Hồng Ngọc (Lớp 10a5, Trường THPT Trần Hưng Đạo, thôn 1, xã Cư Đrăm, huyện Krông Bông, tỉnh Đắk Lắk).

ADQuảng cáo

Ảnh minh họa

Nhà tôi cách nhà nhỏ kế bên một dậu mồng tơi. Nhỏ là đứa con gái mà tôi không ưa nhất từ trước đến nay. Con gái gì mà hung dữ, trên trường luôn gây sự, ở nhà thì vô duyên hết biết, trưa trờ trưa trật miệng cứ cười nói bô bô, chẳng cho ai nghỉ ngơi gì cả. Đã thế nhỏ còn vô lễ, thua tôi những hai tuổi mà chẳng bao giờ thèm gọi một tiếng “anh”. Thật là tức chết đi được!

Thú thực hồi bé, nhỏ cũng dễ thương lắm, hay cười hay nói, cái miệng cứ chu lên, tíu tít với anh em tôi suốt ngày. Khi ấy nhỏ ngoan lắm, tôi bảo gì cũng vâng dạ, sai gì cũng làm theo. Thế rồi chẳng biết vì sao, kể từ ngày ba má nhỏ chia tay, nhỏ trở nên thật dễ ghét, lầm lì mà lại còn ngang ngược nữa. Cho đến tận bây giờ, tôi không chơi với nhỏ và nhỏ cũng chẳng chơi với tôi. Mỗi khi cần mượn nhà nhỏ thứ gì, tôi lại sai nhóc em qua. Thoảng hoặc tôi chỉ đứng ở dậu mồng tơi nói trổng rồi kẻ đưa đồ người cầm lấy, chẳng ai nói với nhau thêm một câu gì nữa,...

Lên lớp 11, chương trình học của tôi khá vất vả, sáng học trên trường, chiều tối bù đầu vào học thêm ở các lớp ôn luyện để chuẩn bị kiến thức cho kì thi đại học năm sau. Vậy mà nhà nhỏ bên chẳng ý tứ gì cả, cứ nghêu ngao hát như muốn chọc tức tôi. Nhiều lúc đứng dậy muốn mắng nhỏ một trận nhưng lạ chẳng dám. Nhỏ kì lắm, trước hung dữ, độc mồm độc miệng mà phía sau sao mà duyên dáng, thướt tha quá! Cũng tóc dài óng ả, cũng dáng mảnh khảnh, đi đứng nhẹ nhàng như ai.

Một buổi tối, khi xóm làng tắt đèn đi ngủ, trăng lên cao vời vợi, tôi mới mò mẫm ra hiên, dựa tay vào lan can nhìn xuống sân dưới nhà kế bên. Ở đó có cô bé mặc váy trắng, tóc xõa ngang lưng, khuôn mặt chăm chú vào trang sách, tay mân mê ngòi bút. Nhỏ thật đẹp! Bất giác tôi cảm thấy, có gì đó đang len lỏi trong trái tim.
Rồi nhỏ hàng xóm lên cấp 3 trở thành hoa khôi của trường. Nhỏ có dáng người mảnh khảnh, nước da trắng bóc, sống mũi cao, cộng thêm đôi mắt biết cười tạo nên đường cong rất tuyệt... tất cả tạo nên vẻ ngoài dịu dàng và nữ tính. Tôi thích dáng đi khoan thai, điềm tĩnh; thích cách nhỏ nhẹ nhàng đặt balo xuống bàn, thích khoảnh khắc nhỏ ngồi rứt rứt mái tóc rồi chu mỏ tán gẫu cùng bạn bè dưới gốc bàng già,... Tôi ấn tượng nhất với nụ cười tỏa nắng của nhỏ. Mỗi khi nhìn nhỏ cười, mọi buồn phiền dường như tan biến hết, cứ có cảm giác thoải mái ngân lên trong lòng, ấm áp, dễ chịu đến mức chính tôi cũng không thể nào lí giải được. Ắt hẳn, trước một cô nàng hoàn hảo như thế, không chỉ riêng tôi mà rất nhiều bạn nam khác cũng rơi vào trạng thái bị “say như điếu đổ”. Cứ thế, tôi thích và ghi nhớ tất cả những thứ thuộc về nhỏ. Ngày ngày, tôi vẫn lặng lẽ đi sau, lén trốn vào góc khuất trên hành lang, hướng ánh mắt về một người duy nhất.

Tối tối tôi lại xách đàn ra hiên nhà, đánh vài bài nghe rõ tình tứ gửi cô em hàng xóm bên kia cách nhà tôi một dậu mồng tơi:

ADQuảng cáo

“Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Hình như nàng có nỗi buồn giống tôi.”

Rồi tháng ngày này đến tháng ngày khác, chuyện tình của tôi vẫn bặt vô âm tín. Mãi cho đến chiều hôm ấy...
Chiều đó, sau ca học thêm, lúc đó cũng đã sẩm tối, trên trời, mây đen vần vũ báo hiệu sắp có cơn mưa rào. Tôi thu xếp sách vở thật nhanh rồi leo lên con ngựa sắt phi một mạch về nhà. Vừa đến gần đầu ngõ bỗng nhỏ hàng xóm dắt xe chạy ra, chưa kịp phanh, tôi thuận đà lao thẳng vào xe nhỏ. Cả hai chúng tôi cùng ngã xuống. Tôi lồm cồm bò dậy, tay đỡ nhỏ mà luôn miệng hỏi han. Cô bé ngước đôi mắt đẹp như mơ nhìn tôi lắc đầu, rồi đứng dậy dắt xe đi tiếp, mặc cho tôi cứ thẫn thờ nhìn theo. Mãi đến khi chiếc xe đã xa dần, nhỏ mới quay lại nhìn tôi và nở một nụ cười như thiên thần:

- Mình là hàng xóm bao nhiêu năm rồi, anh đâu phải khách sáo như thế!

Đó là lần đầu tiên trong suốt những năm qua nhỏ cười và nói chuyện với tôi.

Thế rồi chẳng biết vì sao đùng một cái, nhỏ chuyển nhà. Nghe đâu chuyển ra Đà Nẵng ở với ba nó vì mẹ nó đi thêm bước nữa. Tôi buồn, ngày qua ngày chỉ thương với nhớ nhỏ.

Bẵng đi một thời gian, tôi thi đại học rồi lên thành phố sống. Đêm nay trăng sáng, tôi ra hiên ngồi thơ thẩn, nhìn ra phía xa đường nhộn nhịp đầy ánh đèn hoa lệ. Bất giác cánh cửa nhà kế bên mở tung. Một cô gái mặc váy trắng thướt tha, tóc ngắn ngang lưng. Tôi thẩn thờ nhìn theo bóng dáng ấy mà lòng thoáng nghĩ: “Ai, như nhỏ Thảo?”.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Sáng tác về tuổi học trò: Nhỏ Thảo
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO