Chuyện tình hoa ngọc lan

06/07/2018 10:11

Thanh Hà: Thanh Ba

ADQuảng cáo

Minh họa: Minh Thùy

Sau mấy tiếng gọi của bà, An vẫn không muốn tỉnh dậy chút nào. Lâu lắm rồi An mới được về quê, được ngủ một giấc ngon, được hưởng một bầu không khí trong lành đến thế. Giọng lích chích của cặp chim sâu nào bên ngoài cửa sổ đang ríu ran nghe thật vui tai. An đoán hẳn là chúng đang rất hạnh phúc. Đang nghĩ ngợi lan man, bỗng An phát hiện ra một mùi hương quen thuộc. Mùi hương dẫu có xa ngái bao lâu vẫn không thể nào làm cô quên được. An vùng khỏi chăn, nhẹ nhàng đi theo mùi hương dẫn lối. Đôi bàn chân mềm mại, nhón nhén từng bước như sợ làm mùi hương kì diệu kia sẽ giật mình biến mất. Rồi An chợt dừng lại dưới gốc cây ngọc lan hơn 40 tuổi, đôi mắt xoe tròn của cô tò mò tìm kiếm. Thân ngọc lan đã xù xì, cành lá xanh mướt, những bông hoa trổ ra duyên dáng như có phép lạ. Cô òa lên khi thấy những đóa ngọc lan đang e ấp nép mình trong vòm lá. Dáng hoa thon thon như ngón tay út người thiếu nữ, mịn màng, trắng trong đến ngỡ ngàng.

- Ngọc lan nở rồi nội ơi! An vừa chạy vào nhà vừa reo lên thật to như để báo cho bà nội biết. Bà Lan đang lúi húi lau dọn trang thờ tổ tiên bỗng dừng lại khi nghe cháu gái gọi. Bà mỉm cười trìu mến, cái cười làm lộ rõ lớp da mặt nhăn nheo xô lại như từng đợt sóng và hàm răng ăn trầu đen nhánh đã vơi đi một hai cái. Bà hướng về trang thờ, nơi đặt tấm di ảnh của chồng, lặng im. An hiểu được nỗi lòng của nội nên nhỏ nhẹ:

- Vậy là gần đến giỗ ông rồi bà nhỉ?

- Ừ. Tròn 40 năm ông nội con hy sinh. 40 năm. Nhanh thật… Từ khóe mi hấp háy của bà rỉ ra hai giọt nước mắt đục ngầu. An nhận ra bà đang rất nhớ ông. Bà nội đã từng kể cho An nghe về chuyện tình của ông và bà, câu chuyện gắn với hương ngọc lan thơm thảo, nhân từ. An đã nghe rất nhiều lần, thế nhưng mỗi lần nghe giọng thủ thỉ, trầm ấm của nội thì câu chuyện tình yêu ấy lại chứa đựng một cảm xúc khác nhau.

Chẳng biết duyên trời sắp đặt ngẫu nhiên hay hữu ý mà tên của ông và bà ghép lại là tên một loài hoa rất đẹp: Ngọc Lan. Bà bảo, ngày xưa cả ông và bà lớn lên cùng xóm, cùng học chung một trường. Ngày đi học, ông vẫn thường dúi vào tay bà đùm hoa ngọc lan, xem đó như một món quà vườn nhà vì biết bà thích loài hoa ấy. Cũng vì thích hoa ngọc lan, nhiều buổi trưa nắng như đổ lửa, ông đã bắt gặp bà thậm thụt ngoài ngõ chỉ để chờ xin cho được mấy cánh hoa đem về giấu trong cái túi vải nhỏ. Bà nâng niu món quà ấy như của quý, thi thoảng lại lấy ra đưa lên mũi hít hà sung sướng. Biết thế, mùa ngọc lan nào, ông Ngọc cũng tặng cho bà Lan những đùm hoa thơm lừng như thế. Nhiều khi lũ bạn hờn giận, nói: chả khi nào thấy Ngọc hái hoa cho đám bạn bao giờ. Ngọc đứng bên Lan cười bẽn lẽn, khuôn mặt đỏ bừng: ừ thì… Ừ thì Ngọc thích Lan rồi đúng không? Bọn bạn đoán ra tâm ý của Ngọc nên lấy cớ chọc ghẹo khiến Lan ngượng ngùng, bỏ chạy về nhà.

Tình yêu của Lan và Ngọc bắt đầu nảy nở từ những bông ngọc lan như thế. Nó lớn dần theo năm tháng và được đong đầy bằng những kỉ niệm khó quên suốt một thời tuổi trẻ. Một đám cưới thời chiến vô cùng đơn sơ, giản dị được tổ chức. Cũng như bao người con yêu nước khác, Ngọc xung phong đi bộ đội. Trước đêm chồng ra trận, Lan ngồi tựa đầu vào vai Ngọc ngắm cây ngọc lan lung linh dưới trăng.

- Bao giờ đất nước sạch bóng quân thù, bao giờ cây ngọc lan bên hông nhà còn nở hoa, anh sẽ còn trở về. Ngọc nhìn Lan nói lời hẹn ước đầy tin tưởng. Lan cảm nhận được sự tàn độc của chiến tranh và cái giá mà biết bao người đi đánh trận đã phải trả để có được hòa bình. Tuy vậy, cô vẫn tin và hy vọng điều kì diệu sẽ đến. Cô nhìn chồng, bao yêu thương dâng đầy trong đáy mắt.

Một ngày giữa mùa ngọc lan bắt đầu nở, nơi nơi bỗng rộn rã tiếng nhạc và cờ hoa chiến thắng. Niềm hạnh phúc khi đất nước được hoàn toàn giải phóng hòa lẫn với những giọt nước mắt, nụ cười trên khuôn mặt mọi người. Lan thấp thỏm ra vào trông ngóng. Đang định dẫn thằng cu Quyết đi đón chồng thì một anh bộ đội đã tìm đến tận nhà Lan. Biết có sự chẳng lành, Lan lảo đảo, suýt nữa ngã sụp xuống sân nếu như không có con trai làm điểm tựa. Thằng cu Quyết níu tay mẹ nó, một hai hỏi dồn:

ADQuảng cáo

- Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Thấy mặt mẹ tái mét, nó luống cuống chưa biết làm thế nào thì chú bộ đội đã bước lại gần, giọng trầm lắng:

- Chị là chị Lan phải không? Xin gửi chị kỉ vật và lá thư anh Ngọc để lại. Anh ấy đã chiến đấu rất dũng cảm. Trước khi ra đi, anh ấy đã gắng dặn dò chúng tôi phải đem về đưa tận tay cho chị kỉ vật này. Mắt nhạt nhòa, tay chân rụng rời, Lan nhận lấy một phong thư đã hoen màu, run run mở ra xem. Bên trong là một bông ngọc lan đã khô nhưng vẫn còn dìu dịu hương. Đó là bông ngọc lan cô đã gói cẩn thận để trong chiếc ba lô cho chồng ngày anh lên đường nhập ngũ. Dòng chữ “Có thể anh sẽ không giữ được lời hứa với em. Nhưng bông ngọc lan này sẽ thay anh trở về đoàn tụ cùng em và con”. Lan đau đớn, nước mắt giàn dụa. Nhưng cô không trách móc, không than thở. Vì cô hiểu hơn ai hết, chồng mình đã nằm xuống để có được sự bình yên cho quê hương, đất nước như hiện tại. Thấy mẹ khóc, thằng cu Quyết cũng sụt sùi khóc theo. 5 tuổi, thằng bé hình như đã hiểu được nỗi đau mất mát nên đôi mắt thơ ngây của nó càng trở nên tội nghiệp. Như bao đứa trẻ thiệt thòi khác khi sinh ra đã không được nhìn thấy bố, thằng cu Quyết càng được bao bọc, yêu thương nhiều hơn bởi vòng tay của mẹ. Lan quyết định ở vậy nuôi con, dù có một, hai người đàn ông đến hỏi cưới hay chí ít là xin làm điểm tựa cho cuộc đời cô cũng như lo cho thằng cu Quyết nhưng cô không đồng ý.

Cây ngọc lan bên hông nhà càng lúc càng xanh tốt. Lá cây óng mượt. Từng bông hoa được ủ nắng, ủ mưa cứ thế lớn dần. Ban đầu chỉ là những chiếc nụ bé xíu màu xanh non lẫn vào màu lá. Chẳng bao lâu, chúng lớn dần, chuyển sang màu trắng ngà như lụa bạch, to bằng ngón tay út của đứa trẻ và bắt đầu chúm chím hé nở. Khi đất trời bắt đầu vắt mình sang thu, hoa nở bung. Những cánh hoa thuôn dài, trắng ngần, khum khum ôm lấy đài hoa trông rất đẹp. Thằng cu Quyết càng lớn càng thích những bông hoa ngọc lan. Nó cùng đám bạn học năm nào cũng đón đợi mùa ngọc lan nở như đón đợi một niềm vui đặc biệt. Có lần, nó nghe mẹ bảo, bố nó hứa sẽ về khi ngọc lan nở. Và thế là cứ khi nào trên cành ngọc lan lác đác vài bông hoa đầu mùa, kiểu gì nó cũng chạy tíu tít đi tìm mẹ để thông báo tin vui: ngọc lan nở rồi mẹ ơi! Chắc bố đang về mẹ nhỉ? Nó lại chạy vào nhà, ngó lên tấm di ảnh của bố trên bàn thờ đang mỉm cười nhìn nó. Lòng nó râm ran một cảm giác hạnh phúc. Trong giây phút ấy, Lan chỉ biết dang tay ôm trọn con vào lòng. Trái tim chị co thắt lại như ngừng đập. Và rồi, cứ mỗi mùa ngọc lan nở, mẹ con Lan đều hái xuống những bông hoa đẹp nhất, thơm nhất đặt lên bàn thờ, cạnh tấm di ảnh của chồng. Mùi khói hương bảng lảng quyện vào hương ngọc lan phảng phất quanh nhà.

Năm tháng cứ trôi, Quyết bây giờ đã là một thầy giáo chững chạc, giỏi giang, là niềm tự hào của bà Lan. Ngày anh dẫn Hương, cô gái thành phố hiền lành, nết na về nhà ra mắt mẹ, Hương thổ lộ với bà Lan rằng, cô yêu ngọc lan qua những câu chuyện kể của Quyết về chuyện tình yêu của bố mẹ anh… Ngày con xây dựng tổ ấm, tóc bà Lan đã nhuốm sợi đen sợi bạc. Bà hạnh phúc vì đã hoàn thành tâm nguyện với chồng, lo cho con ăn học nên người và có tổ ấm riêng. Ông trời có gọi bà về bên ông Ngọc bất cứ khi nào thì bà cũng nhẹ nhõm, thanh thản. Bà nói với con dâu như thế nhưng Hương đã nhẹ nhàng nắm lấy tay mẹ chồng động viên:

- Mẹ đừng nói thế! Mẹ còn phải khỏe mạnh mãi để còn chơi với cháu và hưởng phúc từ chúng con nữa chứ. Nghe con dâu nói, bà Lan thấy mát lòng mát dạ. Bà nhìn con, khuôn mặt toát lên vẻ nhân hậu, đáng kính.

- Cháu ước ngày nào cũng được ở bên bà, được bà gội đầu cho bằng nước hoa ngọc lan như những ngày thơ bé. An tần ngần đứng dưới gốc cây ngọc lan và mơ ước. Bà Lan cười rồi mắng yêu cháu: cha bố cô chứ, lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy! An đã là một thiếu nữ ở tuổi mười tám. Mái tóc xõa ngang vai đen nhánh, óng mượt. An sung sướng lắm vì cả năm trời mải mê việc học, nay mới có thời gian được về quê, được sống lại những năm tháng của thời ấu thơ bên bà, dưới gốc ngọc lan vốn đã lưu giữ nhiều kỉ niệm của ông bà, bố mẹ. An nhớ lại những lần cùng thằng Thắng hàng xóm ngồi tỉ mẩn gom những cánh hoa ngọc lan rụng trắng gốc cây. Có lần bố hỏi, An tủm tỉm cười:

- Con sẽ để vào cái giỏ và treo bên cửa sổ để lưu giữ mùi hương ngọc lan cho mùa sau. Bố An cười nhìn con gái lém lỉnh:

- Con giống y chang như bố ngày xưa vậy. Nhớ những đêm hè trăng sáng được gục đầu vào lòng bà, nghe bà kể chuyện hoa ngọc lan, về tình yêu của ông bà, bố mẹ, An xúc động chẳng thể nào ngủ được. Đó là những khoảnh khắc ngọt ngào sẽ mãi giăng mắc trong trái tim cô.

Ngày giỗ ông nội, An cùng bà hái hoa ngọc lan. Bà Lan nâng niu trên tay những bông hoa trắng muốt, thơm ngát An đưa. Những bông ngọc lan đưa hương dịu dàng trong nắng sớm thanh khiết. Mùi hương thiết tha, nồng nàn  đến lạ.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Chuyện tình hoa ngọc lan
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO