Truyện ngắn: Yêu rừng...

Tô Phục Hưng| 06/10/2016 10:15

Đêm qua, trong lúc đụng độ với lâm tặc, Hùng đã bị thương rất nặng phải đi cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh.

ADQuảng cáo

Minh họa: Ngọc Trí

- Ba ơi! Tiếng thằng Lâm khóc nức nở làm mọi người xung quanh không kiềm được nước mắt.

- Con đừng khóc nữa, bác sĩ nói ba con sẽ qua khỏi thôi mà. Vết thương không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Tiếng Quang, Đội trưởng Kiểm lâm an ủi.

- Cái quân ác nhơn, thất đức, rồi tụi bây cũng bị cây rừng đè chết… Tiếng ông Y Bun, già làng giận dữ kèm đôi mắt đỏ rừng rực.

Ngồi im lặng trầm tư không nói một lời, Quang đăm đăm nhìn ra khoảng trời xanh, nhìn về những cánh rừng đen thăm thẳm với bao nhiều điều bí ẩn lạ thường. Với anh và đồng đội, rừng là điều gì đó thiêng liêng thật khó tả. Vậy mà nhiều người không hiểu hết về tính nết của rừng, chưa từng sống chết với nó, chưa từng ngắm rừng thay lá mới; nghe tiếng suối reo; tiếng thú dữ thét gầm…

Quang nhớ cái ngày nhận quyết định lên rừng nhận nhiệm vụ đã hơn hai mươi năm, người bộ đội phục viên đã hăm hở mặc cho ai cũng phản đối, kể cả Liên, vợ sắp cưới của anh.

Ba của anh thì trách móc:

- Mày đi bộ đội bấy nhiêu chưa đủ hả? Ba mẹ chỉ có mỗi mình mày là con, mày còn phải tính đến việc cưới vợ sinh con để ba mẹ có cháu bồng bế với người ta. Lên đó có ngày bọn lâm tặc nó giết mày. Lương tháng được bao nhiêu, có đủ lo thang thuốc nơi rừng thiêng, nước độc.

- Ba. Chuyện gì thì cũng còn có luật pháp. Ai cũng tránh né thì… thì…

- Mày đừng có dạy khôn tao. Định nói là trách nhiệm, rồi nhiệm vụ bảo vệ rừng nguyên sinh, bảo vệ môi trường sinh thái, bảo vệ tài sản quốc gia chứ gì. Khỏi. Nếu mai mày đi thì đừng về đây nữa. Coi như tao không có đứa con nào hết. Chuyện cưới hỏi cứ tự lo liệu. Tao không nói nữa.

Nói xong ông đùng đùng nổi giận rồi bước vào căn buồng kéo cửa lại phát ra tiếng kêu nghe rầm rầm chói tai. Quang bần thần ngồi xuống chiếc ghế với bao tâm trạng ngổn ngang. Đi hay ở ? Đối với anh thật khó xử vô cùng. Ba anh thật có lý khi buộc anh phải từ bỏ ước mơ chung sống với rừng vì ông hiểu anh rất “mê” rừng khi còn rất nhỏ. Lớp 5 thôi mà anh đã đạt giải nhất cuộc thi thơ cấp tỉnh với bài thơ “Tôi đến với rừng”. Đã vậy thời học phổ thông trung học, Quang còn đạt nhiều giải ca nhạc cùng với những bài hát kể về rừng. Với anh, rừng luôn huyền bí, hấp dẫn, cuốn hút rất lạ thường. Cái ngày anh được thông báo nhận việc làm kiểm lâm ở một huyện ở Tây Nguyên, anh phấn khởi chạy lòng vòng quanh nhà với nụ cười phấn khích. Vậy mà hôm nay gánh nặng gia đình đè nặng xuống tâm hồn và trái tim anh.

ADQuảng cáo

Liên choàng đôi tay nhẹ nhàng qua cổ Quang và nói khẽ:

- Thôi đừng buồn, bác trai nói đúng đó. "Không có mợ thì chợ cũng đông”. Không có anh thì cũng có hàng khối người lên đó làm nhiệm vụ bảo vệ rừng. Vả lại, người có trình độ “đại học” như anh thì tội gì phải làm cái chuyện “gác rừng”, không chết vì bệnh, cũng chết vì tụi phá rừng.

- Em nói sao tỉnh “rụi” giống hệt ba anh. Chuyện anh làm, anh chịu. Em không ưng thì thôi. Chuyện cưới xin từ từ tính. Mai anh phải đi. Quang sẵng giọng.

Quang làm thật. Anh ra đi không một người thân đưa tiễn. Mặc. Rồi mọi người sẽ hiểu và thương mình hơn. Bao giờ anh cũng dặn lòng như thế. Cả năm trời lặng lẽ trôi qua, mỗi ngày anh cứ cô đơn, thất vọng khi bắt gặp cái lắc đầu thương hại của người đưa thư từ huyện lên rừng. Có ai gửi đâu mà nhận dù anh vẫn đều đặn mỗi tuần gửi thư về thăm nhà và người vợ sắp cưới.  

 Rồi cái ngày hạnh phúc cũng đến, ba mẹ anh cùng Liên đã đến tận trạm kiểm lâm để thăm Quang. Cả bốn con người đều đỏ hoe đôi mắt.

 - Tháng sau mày xin đơn vị nghỉ phép về làm đám cưới. Tội nghiệp con Liên, giận thì nói vậy chứ nó thương mày đứt ruột, đứt gan, cứ khóc hoài. Còn tao với mẹ mày “chào thua” cái nết ngang bướng của mày rồi. Ba mươi tuổi mà không lo tới chuyện vợ con. Ba Quang cười rất tươi.

Đám cưới đơn giản được tổ chức. Ba ngày sau Quang trở về đơn vị. Vậy mà đến năm năm sau anh mới có con đầu lòng trong sự hạnh phúc “cha già, con mọn”. Quang đặt tên con là Nguyễn Kiểm Lâm trong sự ngạc nhiên của gia đình, bè bạn, cái tên mà anh giải thích với nhiều người để gắn bó với cái nghề của mình.

Những tháng gần đây, cả đội mất ăn, mất ngủ vì lâm tặc tăng cường hoạt động ngày đêm. Mười con người giữ rừng gầy sọp vì thiếu ngủ và phải chia nhau tuần tra. Những bữa ăn tạm bợ cứ nối nhau không dứt. Không một ai rời bỏ nhiệm vụ và vẫn với những ánh mắt đăm đăm đầy nghị lực. Nhiều lần các đối tượng phá rừng đề nghị nếu cả đội im lặng cho qua vài “phi vụ” thì chúng sẵn sàng “hậu tạ” với những món tiền hậu hĩnh nhưng đội đã từ chối. Thay vào đó là hàng trăm vụ phá rừng bị phát hiện, ngăn chặn kịp thời để máu rừng không tuôn chảy. Hàng chục vụ lâm tặc tấn công để tẩu tán, phi tang gỗ quý hay hung hãn đánh trả để giành lại tang vật nhưng đều thất bại. Máu kiểm lâm đã đổ nhưng rừng vẫn tươi nguyên.

Có lần Quang nhận được tin Liên qua điện thoại có người mang hàng chục triệu đồng đến tận nhà anh để xin anh bỏ qua cho một vụ trộm gỗ quý, họ hứa sẽ giữ bí mật và uy tín cho anh. Phong bì đầy tiền ấy được dúi qua khe cửa từ sáng sớm. Được tin, Quang tất tả đi xe máy về quê trong cơn mưa đêm tầm tã. Hôm sau, anh mang phong bì đến báo cáo cùng cấp trên và xin gửi lại rồi tất tả về lại với rừng.

Vậy mà giờ đây thằng Hùng đang nằm đó. Người đồng nghiệp vẫn đang hôn mê sau những chấn thương khi đấu tranh với lâm tặc. Anh thấy thương nó nhiều quá...Tiếng điện thoại di động bất chợt vang lên. Từ bên kia, giọng thằng Thành nói chắc nịch “… cho tụi em gửi lời thăm Hùng với vợ con nó, bận tuần tra nên không đến bệnh viện, thông cảm. Anh yên tâm, cả đội mình quân số vẫn đầy đủ, không ai rời bỏ rừng đâu…”.

Quang tắt điện thoại với niềm hạnh phúc vô biên. Cuộc chiến đấu giữ rừng vẫn còn tiếp diễn. Rồi thằng Hùng sẽ trở về cùng anh, cùng đồng đội để máu của rừng thôi chảy.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Yêu rừng...
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO