Truyện ngắn: Nước mắt chảy xuôi

Lê Thị Xuyên| 06/07/2017 09:36

Nếu anh cứ sống như vậy thì chúng ta li hôn đi!

ADQuảng cáo

Trong cơn bực tức, Lan đã không thể kìm chế được mình. Thực tình, cô chỉ muốn thử lòng Ngọc, muốn anh suy nghĩ lại, muốn anh nghĩ đến gia đình, đến đứa con sắp chào đời, nghĩ đến ba mẹ anh, họ đều là nhà giáo có tiếng trong cái phố huyện này. Ai ngờ, Ngọc buông lời:

- Em viết đơn đi, anh sẽ kí.

- Anh...! Khuôn mặt Lan tái nhợt, phờ phạc. Lan chưa kịp giải thích, anh đã bước vội ra cửa phòng. Cô ngồi chết lặng, nước mắt tràn mi giàn giụa.

Ông giáo Long vừa dừng xe đầu ngõ cũng là lúc Ngọc lên xe rồ ga phóng đi. Mặc cho ông gọi với, anh cũng làm như không nghe thấy. Nắng trưa như đổ lửa. Nhìn theo bóng chiếc xe máy Air Blade của con trai nhỏ dần và mất hút giữa đường phố người xe hối hả, từng lớp da nhăn nheo trên trán, trên khuôn mặt gầy xương của ông giáo Long  lại lộ vẻ khó hiểu. Bước sang tuổi 60, sức khỏe của ông Long ngày một yếu dần, ngay cả việc dắt chiếc xe máy cũng trở nên khó khăn và chậm chạp. Còn mấy tháng nữa là về hưu, ông vẫn lên trường đều đặn để hoàn thành nhiệm vụ của người đứng đầu một trường cấp 3 trong huyện.

Thấy con dâu bụng mang dạ chửa, vừa nấu cơm vừa sụt sùi khóc, ông đánh tiếng hỏi dồn:

- Lại có chuyện gì vậy hở con? Ba thấy thằng Ngọc đi ra, gọi nó cũng chẳng lên tiếng. Lan sợ ba chồng buồn, vội quay đi, gạt hai hàng nước mắt rồi gượng cười:

- Không có chuyện gì đâu ba!

Sau bữa cơm trưa, vợ chồng ông giáo Long ngồi trò chuyện. Bà giáo Hoa đã nghỉ hưu được hơn hai năm, thời gian rảnh rỗi, bà tranh thủ đi thăm cháu ngoại dưới thành phố mấy hôm cũng mới về. Nhắc đến Ngọc, đôi mắt bà Hoa bỗng buồn xo:

- Giá như thằng Ngọc bằng một nửa con Nga thôi cũng mừng lòng. Ông Long nghe rồi đánh tiếng thở dài:

- Con với chả cái, ăn tàn phá hoại. Cũng chỉ vì hồi nhỏ mình nuông chiều nó quá, giờ mới ra thế.

Rồi ông kể chuyện khi nãy đi làm về cho bà Hoa nghe. Cũng vừa lúc Lan từ dưới bếp bước lên. Cô lấy hết can đảm, giọng nghẹn bứ, nói như rút ruột rút gan:

- Ba, mẹ! Chắc con và anh Ngọc sẽ ra tòa li dị!

- Con nói thế là sao? Vợ chồng giáo Long đều sững sờ trước câu nói của con dâu.

- Con suy nghĩ cho kĩ. Khó khăn gì cứ nói ba mẹ giải quyết. Con đừng làm thế mà tội con cái sau này. Lan tấm tức khóc:

- Con xin lỗi..., nhưng con không thể tiếp tục chịu được cách sống của chồng con. Suốt ngày, anh ấy chỉ biết đến cờ bạc, ăn chơi mà không chịu tu chí làm ăn. Bao nhiêu tiền tiết kiệm con dành dụm, anh đều lấy đi đánh đề, cờ bạc hết. Khuyên bảo thì anh hứa hẹn, khất lần rồi buông xuôi. Con không thể sống như thế được nữa ba mẹ à...

Bà Hoa lặng người. Đôi mắt của người đàn bà hơn nửa đời người sống vì nghề, vì con bỗng chớp chớp liên tục để dòng nước mắt đục ngầu cứ thế rỉ ra. Bà nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của Ngọc đang nở nụ cười tươi rói trong bộ áo sơ mi trắng, trên tay cầm bó hoa tươi thắm. Bức ảnh đưa bà trở về kí ức một thời xa lắc...

Ngọc là đứa con trai bà Hoa hết mực cưng chiều. Khác với Nga, con gái thứ hai của ông bà, vốn là người thích tự lập, biết tằn tiện, chắt bóp lại chăm chỉ, cầu tiến. Ngọc từ nhỏ được nâng như nâng trứng. Dù vợ chồng ông giáo hồi xưa kinh tế hãy còn rất khó khăn, thế nhưng Ngọc muốn gì là bà giáo Hoa đều cố gắng đáp ứng liền. Hết cấp ba, Ngọc theo bạn bè ăn chơi lêu lổng, khuyên mãi, anh mới thi và đậu vào trường trung cấp xây dựng. Lật đật mãi rồi anh cũng ra trường. Ông giáo Long lấy tiếng hiệu trưởng, nhờ quen biết xin cho Ngọc một chân giám sát công trình trong huyện. Nhưng chẳng được bao lâu, tật ham mê đề đóm, cờ bạc khiến anh bị đuổi việc. Sau việc ấy, ông giáo Long xấu hổ chẳng dám quan hệ với ai trong suốt một thời gian dài.

Một thời gian sau, người dân phố huyện và họ hàng, đồng nghiệp của ông bà giáo vui vẻ đến chúc mừng đám cưới của Ngọc. Con dâu của ông bà giáo không ai khác chính là Lan, giáo viên dạy môn hóa có tiếng trong trường ông Long làm hiệu trưởng. Dù đôi bên được mối mai, nhưng Lan và Ngọc đều cảm thấy tâm đầu ý hợp và hạnh phúc khi về sống chung một nhà. Ông bà giáo Long vui lắm khi thấy con trai mình thay đổi rõ rệt kể từ ngày có vợ. Song, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Ngày Lan mang bầu, Ngọc đi tuốt luốt thâu đêm suốt sáng. Ngay cả một câu hỏi thăm vợ khỏe hay đau cũng không. Nhiều đêm, Lan thức trắng đợi để mở cửa cho chồng, nhưng đợi hoài đợi mãi, cánh cổng ngõ vẫn im bặt. Đến khi Ngọc về nhà thì rũ rượi, người nồng nặc mùi rượu bia.  

ADQuảng cáo

Gần sinh, Lan xin nghỉ thai sản sớm để có thêm thời gian ở nhà chuẩn bị. Đang lúi húi sắp xếp mấy bộ quần áo sơ sinh thì có tiếng gọi ngoài cổng. Lan xuống cổng hỏi:

- Các anh tìm ai?

- Còn tìm ai nữa! Chúng tôi đến tìm ông già của thằng Ngọc lấy tiền. Một tên đứng đầu trong số đó quát lớn.

- Ai vay mượn, người đó trả. Nhà chúng tôi không phải là cái kho để lúc nào cũng đi trả nợ cho người ta.

- Đây rành rành chữ kí của thằng Ngọc. Nó nói muốn lấy tiền cứ đến nhà tìm hai khọm già của nó mà lấy.
Tiếng của ông giáo Long hắng giọng ngoài ngõ khiến cả bọn quay lại nhìn.

Chuyện người ta đến đòi nợ hay gọi điện mắng vốn liên quan đến Ngọc như cơm bữa trong suốt một năm nay. Thế nên, ông Long chẳng còn bất ngờ như dạo đầu, ông Long từ tốn:

- Các anh cứ về đi. Tôi hứa ngày mai xoay xở rồi sẽ đến tận nơi trả hết nợ. Đám người đòi nợ cũng biết ý nên sau vài câu nhắc nhở cũng kéo nhau về. Bữa cơm trưa, cả Lan và vợ chồng ông giáo đều chẳng thể nuốt nổi vì lo làm thế nào để trả được số tiền nợ cho Ngọc.

Chủ nhật, mới sáng tinh mơ, Ngọc đã hớt hơ hớt hải chạy về nhà. Mặt mày tái xanh, miệng thất thanh gọi:

- Ba, mẹ cứu con với! Chúng nó sẽ giết con mất! Cả đêm chập chờn, ông bà giáo đều chưa hết đau đầu, giờ thì…

- Chưa trả nợ hết đám này, lại tới đám khác đòi tiền, mày có muốn cái gia đình này yên ổn nữa không hả? Cái thằng bất hiếu. Trong khi ông giáo Long bực bội, vừa quát vừa ho lên lụ khụ thì bà giáo đứng ngồi không yên, hết nhìn con lại hỏi chồng phải tính thế nào. Lan chỉ biết đứng lặng nhìn rồi bước về phòng ngồi ôm mặt khóc. Trong phòng ông Long, Ngọc vẫn quỳ xuống van lạy:

- Con xin ba mẹ. Ba mẹ hãy giúp con lần này nữa thôi. Con hứa sẽ không như thế nữa!

- Tiền bạc ba mẹ dành dụm cả đời giờ đã đội nón đi trả nợ cho mày hết rồi. Giờ lấy đâu ra nữa mà trả. Mẹ Ngọc vừa khóc vừa phân trần trước sự lặng im đau khổ của chồng.

***

Lan sinh thường một cậu con trai kháu khỉnh. Nằm bên con, ngắm nhìn hình hài bé nhỏ say giấc, nước mắt hạnh phúc của cô cứ chảy thành dòng thấm vào hàng tóc mai. Giường đối diện, người phụ nữ cũng vừa sinh đang nằm nghỉ. Kế bên, người chồng trạc ngoài 30 tuổi đang thủ thỉ chuyện trò với đứa con, nghe giọng anh mới thấy tình cha con thật đáng quý, đáng trân trọng biết nhường nào. Cửa phòng khẽ mở, Ngọc rón rén bước vào với nụ cười điềm đạm:

- Em có mệt lắm không? Anh đem cơm từ nhà ra này. Em dậy ăn để có đủ sữa cho con bú.

- Vâng. Lan nhìn vào đôi mắt chồng rồi đáp lời thật khẽ.

Mấy bữa Lan nằm ở bệnh viện, ngoài ông bà giáo và mẹ đẻ của cô ra vào thay phiên thì Ngọc có mặt cả ngày lẫn đêm. Lúc thì anh bế bồng con hôn hít, cưng nựng, trò chuyện với con; lúc thì anh chạy ra chạy vào giặt đồ; khi thì cơm bưng nước rót cho vợ. Ngọc muốn thay đổi như lời anh hứa. Ngọc nghĩ đến khoản tiền mình ăn chơi trác táng khiến ba mẹ và vợ phải chạy đôn chạy đáo vay mượn để có trả, nghĩ đến tấm lòng thương con như trời bể của ba mẹ, nghĩ đến Lan, người vợ đã nhẫn nhục chịu đựng và sẵn sàng bỏ qua tất cả những lỗi lầm của anh, rồi còn sinh cho anh một đứa con trai kháu khỉnh... Ngồi bên vợ, vén lại mớ tóc mai đang xõa, ngắm nghía gương mặt hiền hậu của vợ, giọng anh ấm áp:

- Anh xin lỗi vì đã khiến em buồn suốt thời gian qua. Vì con và gia đình mình, anh sẽ làm lại từ đầu... Lan lặng lẽ nhìn chồng rồi nhìn đứa con trai nhoẻn miệng cười khi đang ngủ, chị cảm thấy lòng mình đong đầy yêu thương, trìu mến.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Nước mắt chảy xuôi
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO