Truyện ngắn: Ngôi nhà của nội

Khuê Việt Trường| 19/09/2014 09:35

Ông nội tôi làm nghề cầu đường. Gốc gác ông ở ngoài Bắc, nhưng vào tận phương Nam kiếm sống, rồi ông gặp bà nội tôi nơi vùng đất nổi danh với món nem gói bằng lá ổi được lan truyền khắp nơi với cái tên “nem chợ huyện”. Gia tài hồi môn theo chồng của bà nội là chiếc kiềng 5 chỉ vàng được bà cố cho.

ADQuảng cáo

Chiếc kiềng đó sau này được bà nội đem bán, lấy làm vốn thuê mặt bằng mở một quán bán nước. Quán nước của bà nội bán được, tưởng rằng những đồng bạc chắt mót sẽ đủ để mua một ngôi nhà. Nhưng cũng đã vuột khỏi tầm tay bà nội vì ông nội tôi vướng vào một thói xấu: Hút thuốc phiện. Chính vì nghiện thuốc phiện mà ông bị đuổi việc và toàn bộ số tiền bà nội dành dụm cũng đã bay theo khói thuốc của ông.

Khi tôi chỉ mới vừa 3 tuổi, ông nội tôi qua đời. Đám tang ông nội trời bỗng đổ cơn mưa, cả đoàn người theo sau chiếc quan tài trong dòng mưa trắng xóa. Bà nội buồn bã đi phía sau, cả đời bà lo cho chồng và bốn đứa con lớn khôn khiến cho đôi vai oằn xuống. Từ ngày ông nội chết, ba tôi bỏ mẹ tôi đi theo một cô đào hát trong một đoàn cải lương. Còn mẹ đem tôi gửi cho bà nội rồi đi theo một người chuyên bẻ những chiếc ghi tàu hỏa. Từ một đứa trẻ có cha mẹ, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi. Hàng ngày, bà nội ra đồng làm đủ mọi việc như nhổ cỏ lúa, làm cỏ đậu hoặc cuốc đất trồng khoai nuôi tôi. Tuổi thơ tôi trôi qua là ruộng đồng, mương nước và những con cò trắng bay về. Những vần chữ A, B, C tôi học được cũng từ bên bếp lửa hồng kê bằng chiếc kiềng ba chân, những củ khoai lùi nóng hổi và vòng tay ấm áp, yêu thương của bà.

Những lúc rảnh, nội ôm tôi vào lòng, vuốt mái tóc cháy nắng của tôi mà nói:

- Lớn lên, con hãy xây cho nội một ngôi nhà!

Từ đó, tôi luôn mong ước mình sẽ cất cho nội một ngôi nhà thật to; sẽ mua cho nội một chiếc gậy trúc có chạm đầu rồng, một chiếc khay trầu khảm xà cừ cho nội têm trầu. Trí tưởng tượng của tuổi thơ tôi cứ thế mà bay bổng theo năm tháng.

Rồi nội gửi tôi cho một ông thầy giáo già mái tóc bạc trắng. Lớp học là một ngôi nhà vách đất, mái tranh. Bàn ghế học trò là những miếng ván gỗ xếp làm ghế, làm bàn. Lớp học thời thơ ấu và người thầy giáo già đó đến sau này vẫn không thể nào tôi quên được.

***

Tôi bước chân vào đại học với mơ ước ra trường, làm việc có tiền sẽ chính tay mình cất một ngôi nhà đưa bà nội về ở. Tôi làm bất cứ nghề gì miễn là không vi phạm pháp luật để tiếp tục bước đi trên con đường đã chọn.

ADQuảng cáo

Thời gian trôi. Tôi thực hiện lời hứa với nội, xây ngôi nhà nhỏ cho nội ở ngoại thành. Những khi về thăm nội, cầm bàn tay gầy guộc của nội, tôi nói:

- Nội ơi, mình sắp có nhà rồi!

Nội thì thào:

- Nhớ chừa một chỗ để nội thờ ông bà nghe con!

Nhà xây xong thì mùa mưa đến. Nội không còn phải ở trong căn lều lụp xụp nữa. Lòng tôi thấy ấm áp và hạnh phúc khi làm nội vui và yên lòng.

Ngày khánh thành ngôi nhà mới, nội khỏe hẳn lên. Tôi chở nội qua con phố xa về nhà.

- Nhà mình đẹp quá. Cháu ơi!

Nội xúc động khi bước chân vào ngôi nhà mới.

Tôi thương nội một đời lận đận, khổ cực, hy sinh vì chồng, con cháu mà chẳng bao giờ than vãn một lời. Tôi tự hứa với nội, với lòng mình sẽ sống một cuộc sống có ý nghĩa, phấn đấu lao động và học tập, gặt hái thành công để không phụ lòng tin yêu và mong mỏi của nội.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Ngôi nhà của nội
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO