Truyện ngắn: Bên kia biển là núi

Khuê Viết Trường| 04/07/2014 09:47

Hằng vẫn thường tới nhà tôi chơi những khi trời chuyển mùa, bầu trời có rất nhiều sấm chớp. Nó biết lúc ấy nếu ở nhà một mình thì tôi rất sợ. Mặc cho ngoài trời mưa gió thét gào, Hằng đóng hết các cánh cửa ở nhà tôi lại, kéo rèm cửa, rồi sau đó mở nhạc cho tiếng đàn tiếng hát át đi những âm thanh của gió giông.

ADQuảng cáo

Nó thầm thì: “Nếu chỉ có một mình, mày cứ làm như thế này thì mày sẽ chẳng biết ngoài trời có giông to đâu”. Nhưng Hằng đâu rảnh rang để có thể đến nhà tôi mỗi ngày, để kéo những chiếc rèm cửa được, còn gió giông thì không hẹn mà ùa vào căn nhà này. Có khi thấy tôi lấy chồng mà chồng cứ biền biệt trên những con tàu, câu nói cửa miệng của Hằng vẫn là: “Lấy chồng đi biển ... mồ côi một mình. Tội chưa”. Nhìn căn nhà hiu quạnh, nó tặc lưỡi: “Phải chi ngày xưa mày nghe lời tao, lấy quách cha Thịnh thẩm phán thì có sướng không? Chồng với vợ tối ngày ở bên nhau, mưa gió che chở cho mình.

Khi nghe Hằng nói, tôi hình dung ra anh chàng Thịnh thẩm phán với gương mặt cạo nhẵn nhụi, quần áo bảnh bao, chiếc xe gắn máy lúc nào cũng sạch bong, không hề bám bụi. Thịnh chẳng cần dài dòng, chỉ lần gặp thứ hai nói với tôi như đang diễn kịch: “Anh thích một người vợ như em. Hay là em tới nhà anh cho mẹ anh xem mặt”. Tôi đã phì cười: “Lấy vợ giống như mua con tôm con cá. Ít nhất anh cũng phải hiểu người ta có thích anh không đã chứ”. Ừ, tôi chẳng cần người đàn ông mà tôi sẽ dựa vai anh trong suốt cuộc đời có địa vị trong xã hội không? Nhà anh có giàu không? Tôi chỉ cần anh và tôi yêu nhau, xa nhau thì nhớ, gần nhau thì chẳng muốn rời nhau. May mà trong trùng trùng người của cuộc đời này, Mân đã xuất hiện đúng lúc.

Hằng nói: “Vì mày theo phái cổ điển, nên giờ giống như chinh phụ đợi chinh phu”. Tôi chẳng trả lời Hằng, ngồi trên giường ôm gối nhìn ra cửa sổ, nhớ Mân. Tôi nhớ anh mỗi ngày, tôi nhớ anh cho đến khi thứ hai khép lại, thứ ba bắt đầu và nôn nao đợi bước chân anh bước lên thềm nhà ngày thứ bảy. Có lẽ giờ này trên con tàu ngoài biển khơi, anh đang phải chống chọi với cơn bão về sớm hơn mọi năm. Anh biết tôi rất sợ mưa gió sấm chớp, cho nên anh đã lắp toàn bộ cửa kính trong nhà. Cửa kính có tác dụng cách âm với những tiếng động bên ngoài. Anh dặn như Hằng dặn tôi: “Thấy gió bão thì đóng mọi cửa nẻo trong nhà lại. Nếu mưa to quá thì qua nhà thím Ba bên cạnh mà trú. Nhà thím Ba chỉ cách nhà tôi một khoảng ngắn. Thím vẫn nói: “Thằng Mân đi vắng hoài, con cứ qua bên thím ăn cơm, bên này cũng vui hơn”. Còn anh thì ôm tôi vào lòng, tôi nhỏ xíu như một con gấu bông trong tay anh. Anh thầm thì: “Anh đi biển vài năm rồi lên bờ thôi, khi đó anh sẽ chẳng bỏ em một mình đâu”. Tôi ngoan ngoãn dụi dầu vào ngực anh: “Dạ, em biết, nhưng em nhớ anh lắm”.

ADQuảng cáo

Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại sợ những tia chớp, những tiếng gầm của bầu trời kia? Bởi nó có gì đâu mà đáng sợ? Nhưng cũng chính những tia chớp đó đã kéo tôi về với Mân. Hôm đó tôi bận công việc nên về nhà hơi trễ, buổi chiều trời bổng nổi gió, mây chùng xuống nhanh chóng. Tôi và anh tình cờ cùng trú ẩn dưới một hiên nhà vì cả hai không mang áo mưa. Anh làm quen tôi mau chóng, anh hỏi tôi những câu hỏi bình thường làm cho tôi quên mất những hạt mưa đang rơi ngoài trời. Hôm đó anh không mặc áo lính cho nên tôi vẫn tưởng anh là một thầy giáo với dáng vóc trắng trẻo, cặp kính cận đeo trễ trên mặt. Rồi bỗng dưng trời nổi cơn dông, tôi nép mình sau lưng anh, lo sợ. Cho đến khi những tiếng sấm sét vang lên, tôi quên mất anh chỉ là người con trai mình chỉ mới quen, ôm chầm lấy anh. Anh đưa tôi về tận nhà hôm đó, rồi tình yêu tới rất nhẹ nhàng. Để rồi sau khi lấy nhau, anh nói: “Bởi định mệnh bảo em phải là vợ anh”.

Anh thường xuyên vắng nhà vì công việc của anh là đi theo những con tàu. Có khi anh nói đùa: “Không có anh, khi có gió giông đừng có trú hiên nhà người ta nghe chưa?”. Khi đó tôi lườm anh: “Nếu không trú hiên nhà thì anh có được vợ như bây giờ không?”. Anh cười: “Ờ há. Nhưng hôm đó ai ôm mình không biết nữa”. Tôi và anh đôi khi giống như vợ chồng Ngâu, mỗi tuần chỉ gặp nhau vỏn vẹn một ngày một đêm - nếu tàu anh không có những chuyến hải hành xa. Khi đó anh sẽ thuê xe thồ chở anh từ cảng đi một mạch về với tôi vào chiều thứ bảy, chiều chủ nhật anh lại vội ra xe đi về đơn vị. Còn nếu tàu anh có những chuyến hải hành thì có khi cả tháng trời tôi phải ở nhà một mình, cũng chẳng liên lạc được với anh - chỉ đợi anh gọi điện khi lên bờ mà thôi. Đôi lúc tôi năn nỉ đòi theo anh, bỏ cả nghề cô giáo mà tôi đã chọn lựa. Anh vuốt tóc tôi: “Khi nhớ anh, em cứ nhìn qua bên kia núi, ở đó là biển, anh và biển là một”.

Bạn bè cùng lớp học ngày xưa của tôi cũng lần lượt lấy chồng, có đứa lấy được người mình yêu, có đứa vì lý do này lý do khác cũng có một người đàn ông bên cạnh. Tuy nhiên, ngẫm lại thì không có đứa nào có chồng đi biển, thường xuyên vắng nhà như Mân của tôi. Tôi đã trở thành một ngoại lệ. Trong những buổi họp mặt bạn bè, gần như tôi đi một mình, vì anh đâu có ở nhà đâu mà đi cùng? Trong đám đông họp mặt người ta có đôi có lứa, tôi cảm thấy lạc lõng như thế nào. Tụi bạn đùa: “Hay là quen thêm một chàng sơ cua đi. Chồng đi vắng chồng có biết gì đâu? Miễn là khi chồng về thì mình có mặt là được. Con Nhã sống kiểu đó, có ông chồng lo ham học, bay qua tận Đức hai năm trời để lấy tấm bằng tiến sĩ. Ở nhà nó dạo phố, đi chơi, vào nhà hàng với anh chàng nhạc công đêm đêm đánh đàn tại vũ trường Xinh. Nó lý luận. Mỗi năm mỗi tuổi như đuổi xuân đi. Chắc gì ở bên Đức cha Lê nhà tao lại không cặp một con Tây nào? Rồi chả về tao sẽ không đi chơi nữa, chỉ yêu chồng mình thôi”. Lý luận kiểu con Nhã làm tôi sợ hãi. Bởi tôi biết rằng tôi chỉ có yêu mỗi mình anh, dù cho anh đi biển tối ngày tôi vẫn hướng về anh như thể anh đang ở bên cạnh tôi. Bởi tình yêu thì làm gì có khoảng cách, bởi khi ta yêu một người nào đó thì trái tim của ta luôn hướng về, dù có thể chẳng gặp nhau được mỗi ngày.

Bên kia biển là núi. Trong những chuyến hải hành của Mân, anh luôn nhớ về tôi như tôi vẫn ngóng về ngọn núi cao kia nhớ về anh. Tôi biết rằng cơn mưa chiều nào khi giông gió đến bên mái hiên nhà xa lắc chỉ là sự khởi đầu. Tôi và anh chỉ xa nhau theo nghĩa của thường tình: không được gặp nhau thường xuyên. Nhưng trong tôi và trong anh, cả hai người đều đã thuộc về nhau như thể núi có che khuất biển của tôi, tôi vẫn biết rằng anh đang ở bên kia núi. Rồi anh sẽ ngưng những chuyến lênh đênh trên biển. Khi đó, khi gió giông về, anh sẽ ôm tôi vào lòng mà dỗ: “Lớn rồi, sao cứ mãi sợ gió giông?”.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Bên kia biển là núi
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO