Thơ: Miền không em

13/04/2017 10:32

Tác giả: Đỗ Thị Hoài Lương

ADQuảng cáo

Buồn nức nở giữa mây trời kỉ niệm
Tuổi thơ tôi dẫm nát cánh đồng chiều
Mùi rạ cũ vấn vương đầy nỗi nhớ
Nhớ cô bé tròn xoe mắt biếc
Tóc ngang lưng dỗi hờn trong cơn gió
Khóe môi cười lúng liếng má hồng xinh.

Ánh mắt ai giật mình trong bối rối
Em không còn cô bé của ngày xưa
Chạy tung tăng trên cánh đồng mùa hạ
Tiếng hét vang nghe bát ngát đồng chiều

Bước chân ai ngập ngừng nghe xao xuyến
Nơi con đường đã trải gót em qua.
Lòng nhen nhóm những điều anh không nói,
Khấp khởi đợi chờ,.. Nụ cười in khóe mắt.

ADQuảng cáo

Tuổi xuân em, vừa chớm nụ tơ hồng
Chợt giông tố kéo về như định mệnh
Tiễn em đi trong một chiều cuối hạ
Nghe tái tê, lạnh giá một chiều thu
Anh trốn chạy một lời thề dang dở
Cố tìm quên nơi đất khách quê người
Sợ. Sợ lắm mỗi lần nghe ai nhắc:
"Làng quê xưa giờ đã đổi thay nhiều".

Bụi thời gian phủ mờ miền dĩ vãng
Nét phôi pha điểm bạc mái đầu xanh
Anh trở về giữa chiều thu tỏa nắng
Đến bên em nơi cỏ mọc chân đồi.

Cành hoa xưa em gài trên mái tóc
Nay dập dờn bên bức ảnh nhạt phai
Nén nhang tàn vẫn vương mùi xưa cũ
Em vẫn cười nghe nức nở tim tôi.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Thơ: Miền không em
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO