Tản văn: Hố bom quê ngoại

Hoàng Khánh Duy| 23/11/2017 08:12

Ngày nhỏ, tôi vẫn thường dùng dằng hỏi ngoại chuyện cái hố chưa lấp sau vườn, cả cái bờ đất chông chênh phía cuối đồng xa tít. Ngoại im lặng không nói gì, chỉ hấp háy đôi mắt rồi nhìn vào khoảng không vô định.

ADQuảng cáo

Hố sâu bao năm bình lặng, thời gian làm nó cạn dần. Cho đến một ngày, tôi chợt phát hiện nước bên trong đã dâng lên mấp mé miệng hố, từ trong bùn đất mọc lên những cành hoa sen, hương thơm thoang thoảng.

ADQuảng cáo

Lớn lên đi xa, tôi vẫn luôn hoài niệm về miền quê ấy. Nhớ bà, nhớ hố đất thoảng hương sen, tôi bắt xe trở về quê cũ. Một mình tôi trên con đường đê quen thuộc, nhận ra quê mình vẫn bao dung và bình lặng như ngày nào. Ngọn gió quê hương vẫn êm đềm thổi trên những miền đời xuôi ngược. Nhà cũ thấp thoáng hiện ra, ngôi nhà nhỏ có giàn khổ qua mát rượi trước sân, có ngưỡng cửa thân quen và bóng dáng người bà yêu quý. Tôi đứng trước sân khẽ gọi “Bà ơi!”. Trong nhà vọng ra giọng nói ấm áp, tôi quen từ cái thuở lọt lòng: “Về với bà rồi đó hả, ra sau nhà rửa tay rửa mặt cho mát rồi vào đây với ngoại nè con!”. Tôi vốc nước mát lành trên khuôn mặt đẫm mồ hôi vì nắng rồi chạy sà vào lòng bà, huyên thuyên nói cười như thuở bé thơ. Tôi nhớ đến cái hố đất sau vườn rồi hỏi ngoại. Ngoại bảo: “Cái hố vẫn còn, sen cứ mọc đầy ra đó. Đêm nào ngoại ra sau nhà cũng ngửi thấy mùi thơm. Con ra mà xem…”. Tôi tức tốc chạy ra, sen rung rinh cành lá, vài cánh hoa nhẹ nhàng theo gió rơi xuống mặt nước. Tôi áp mặt vào một búp sen nõn nà, cái vị đồng nội ẩn mình trong từng hạt phấn, ngọt ngào như thuở ấu thơ. Ôi quê hương với những hố sen bao năm vẫn sinh sôi nảy nở, vẫn thầm lặng đâu đó góc vườn để đêm về tỏa hương thơm ngạt ngào.

Ngoại bùi ngùi bảo: “Hố bom là vết tích còn sót lại sau chiến tranh quê mình”. Thuở ấy ông ra đi. Chú út mặc chiếc áo lính, ngoại tiễn chú qua bến đò rồi cũng đi biền biệt không về. Bom đạn chiến tranh để lại những tổn thương không gì bù đắp được. Hố bom bình yên và thoảng hương sen đã từng là nỗi sợ hãi tột cùng, là tàn tích của một thời khói lửa. Người ta nhắc nhở nhau đừng sa chân vào những hố bom kẻo có mảnh đạn, mảnh mìn còn sót lại. Gió lay động, những cánh sen rung rinh. Hoa này tàn đi, búp kia đến tháng đến ngày lại bật ra thành những bông hoa mới tô điểm cho đời. Hố bom – nơi đã từng là đau thương mất mát vẫn lặng yên nơi góc vườn xưa cũ. Tôi về ngồi cạnh hố bom…

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Tản văn: Hố bom quê ngoại
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO