Người bước ngược dòng quá khứ

30/09/2022 08:32

Truyện ngắn của Đào Thu Hà

ADQuảng cáo

Vừa thay xong bộ quần áo, Định lấy xe chở hai mẹ con đi ăn chúc mừng sinh nhật bé Vy thì điện thoại của Định đổ chuông inh ỏi. Thu, vợ anh nhìn anh chờ đợi. Hôm nay là sinh nhật con gái và cũng lâu lắm rồi cả nhà mới có dịp ra ngoài ăn tối. Anh chị đã lên kế hoạch cho buổi tối hôm nay cả tháng trời. Bé Vy còn đánh dấu trên tờ lịch, háo hức đếm từng ngày một. Nếu như có công tác đột xuất... Thu khẽ thở dài. Như để chứng minh cho dự cảm của Thu, tiếng người thủ trưởng vội vã, khẩn trương vang lên khi Định bắt máy:

- Chuẩn bị đồ đạc xuống hiện trường. Người dân vừa báo có một thi thể ở bìa rừng tại xã X.

Định cúp máy, vội vàng vào nhà bỏ bộ đồ vào chiếc ba lô, chỉ kịp xin lỗi vợ và con một tiếng rồi lái xe lên cơ quan để kịp cùng đồng đội vào hiện trường. Vợ anh buồn nhưng không trách móc, chỉ khẽ thở dài và dặn dò với theo:

- Anh chạy xe từ từ thôi, cẩn thận anh nhé!

Bé Vy xịu mặt xuống. Lúc nổ máy, anh nghe tiếng vợ động viên con:

- Bố đi công tác mà. Để mấy hôm nữa về, bố tổ chức bù cho con gái. Có hai mẹ con mình thì mời thêm cô Hải và em Bi, em Chíp bên hàng xóm đi ăn pizza được không?

Được mẹ động viên, bé Vy sẽ không còn cảm thấy buồn nữa. Anh cảm thấy mình may mắn khi kết hôn với Thu, một người vợ hiền lành, đảm đang và luôn thông cảm cho nghề nghiệp của anh. Đặc thù công việc khiến anh luôn phải lên đường đột xuất, vào bất cứ thời gian nào, có khi là lúc nửa đêm, có khi là sáng sớm. Có lần, vừa bày mâm cỗ cũng giao thừa, chuẩn bị thắp nén nhang thơm dâng trời đất, khấn ông bà tổ tiên phù hộ cho con cháu một năm mạnh khỏe, bình an thì anh nhận mệnh lệnh xuống hiện trường cách nhà gần 120 cây số. Xong việc về đến nhà đã là chiều mùng 2 tết. Thậm chí cách đây mấy năm, hai vợ chồng nghỉ phép về thăm quê, xe chạy được mấy chục cây số thì có công tác đột xuất, anh lại xuống bắt xe quay ngược về đơn vị còn vợ anh về thăm quê một mình. Những lần hai vợ chồng được mời đi dự tiệc cưới xin, đám hỏi thì hành trang dự tiệc của anh lúc nào cũng có thêm đồ nghề để đề phòng chuyện đột xuất. Có những câu chuyện cười ra nước mắt mà thi thoảng Thu vẫn hay nhắc với anh trong những lần hai vợ chồng trò chuyện. Thu bảo, đi gặp bạn bè, đi họp lớp, gặp lại bạn cũ khoe làm bác sĩ ở bệnh viện này, bệnh viện nọ. Nghe xong, Thu chỉ cười rồi ngồi im. Định cũng là bác sĩ nhưng Thu chẳng dám khoe. Chả nhẽ lại khoe chồng mình vừa là công an vừa là bác sĩ, cũng phẫu thuật, nhưng phẫu thuật xong thì người nhà mang về lo hậu sự vì anh ấy là bác sĩ pháp y. Dẫu vậy, Thu chưa bao giờ phàn nàn hay ép buộc anh chuyển công tác. Cũng có những lần hờn giận, trách móc nhưng rồi tấm lòng của một người vợ chịu thương chịu khó, luôn tôn trọng quyết định và công việc của chồng đã khiến Thu nguôi ngoai, tiếp tục trở thành hậu phương vững chắc cho Định.

Minh họa: Ngọc Tâm

Đúng 12 giờ đêm, Định và đồng đội mới có mặt tại hiện trường. Quần áo người nào người nấy lấm lem bùn đất. Bùn bắn lên cả mặt và tóc rồi khô lại thành những vệt đỏ quạch. Để tới được địa điểm vụ án, tổ công tác đã phải di chuyển trên tuyến đường hơn 100 cây số, xuống xe lại soi đèn pin băng men theo lối mòn đi bộ thêm hơn 5 cây số nữa do nạn nhân được phát hiện trong một hố nước nằm gần rừng, đường sá hiểm trở, xe cộ không có cách nào vào được. Tây Nguyên đang vào mùa mưa. Trận mưa tầm tã lúc chiều khiến hơi rừng, hơi đất ẩm bốc lên lạnh lẽo, gió rừng thổi ràn rạt, lạnh như kim châm. Vậy mà vào đến hiện trường, lưng áo Định ướt đẫm vì mồ hôi quyện với mưa lất phất. Tiếng cú mèo kêu như càng phụ họa thêm cho màn đêm thăm thẳm và sự thê lương của kiếp người không may bỏ xác giữa rừng. Vào đến nơi chẳng kịp nghỉ ngơi, trời tối như mực lại phải chia nhau ra đi kiếm củi đốt lửa để lấy ánh sáng làm việc vì những chiếc đèn pin cá nhân mang theo không đủ sức để chiếu sáng.

Mặc đồ bảo hộ, chuẩn bị đồ nghề, Định bước lại chỗ nạn nhân, bắt đầu thực hiện công việc của mình. Các giác quan của anh căng lên. Làm cái nghề này, cẩn thận bao nhiêu cũng không đủ mà chỉ cần cẩu thả một chút thôi sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Mồ hôi ướt đẫm tóc Định, chảy cả xuống mắt cay xè, lưng và vai mỏi nhừ vì cúi xuống khám nghiệm. Một lúc, anh chạy lên, cởi đồ bảo hộ, lăn người trên đất. Côn trùng, ruồi nhặng bò lên, bu quanh người khiến anh ngứa ngáy. Lăn trên đất vài vòng, anh tiếp tục mặc đồ bước xuống hố nước. Qua ánh sáng của đống lửa, đôi tay anh cẩn thận thực hiện các biện pháp nghiệp vụ, mắt như xuyên qua từng dấu vết. Định vẫn tập trung hết sức. Anh không dám bỏ qua dù chỉ là một chi tiết, một manh mối nhỏ nhất. Mùi tử khí bốc lên, xông thẳng vào óc. Định nghiến răng, tập trung tinh thần. Chiếc cúc áo bị mất, vết dây hằn trên cổ... Những manh mối dần xuất hiện khiến anh như quên đi hoàn cảnh xung quanh. Nạn nhân đang lên tiếng. Tiếng nói ấy chỉ có anh, các bác sĩ pháp y, các chiến sĩ công an của đội khám nghiệm hiện trường và đội giám định mới nghe được. Nghe để giải oan cho người mất và cả những người đang sống...

Công việc hoàn thanh lúc trời đã sáng rõ. Cơn mưa lất phất từ lúc nửa đêm cũng đã tạnh hẳn. Định nằm bệt xuống bãi cỏ, nghỉ ngơi lấy lại sức. Phương, cô trung úy đội khám nghiệm hiện trường cũng vừa hoàn thành công việc của mình. Phương cất chiếc máy ảnh vào túi, ôm trước ngực rồi ngồi bệt xuống. Khuôn mặt phờ phạc vì cả đêm không ngủ nhưng Phương không hề than thở lấy một câu:

ADQuảng cáo

- Anh Định ơi dậy đi. Anh mệt lắm à? Có bắp nướng với khoai nướng kìa. Mấy anh đi bộ ra ngoài nhà dân xin được đấy. Ăn lấy sức lát còn lội bộ ra nữa.

Định nhỏm dậy, xì một tiếng:

- Cô coi thường anh quá. Nhằm nhò gì. Cô không nhớ có lần anh em mình còn bị người nhà lấy đá, gạch ném không cho thực hiện khám nghiệm à? Hôm đấy mới đúng vất vả.

Phượng trầm ngâm:

- Tại người nhà họ đau lòng, rồi còn quan niệm, phong tục tập quán từ đời ông bà truyền lại nữa nên cũng chẳng trách được anh ạ.

Cô em gái nhỏ tuổi nhất của đơn vị đã ngày càng trưởng thành trong công tác. Phương mới chuyển đơn vị được gần một năm nhưng anh em đồng nghiệp trong cơ quan ai cũng quý. Phương quê ở miền Trung nhưng chuyển công tác theo chồng sau mấy năm vợ chồng ở cách xa nhau hàng ngàn cây số. Cô gái trẻ măng có khuôn mặt phúc hậu và giọng nói dịu dàng mà nếu không có bộ sắc phục màu xanh lá thì nhiều người sẽ nhầm tưởng cô là diễn viên múa hay ca sĩ của một đoàn ca múa nhạc. Nhưng Phương lại gan dạ, bản lĩnh, mạnh mẽ không kém bất cứ người đàn ông nào trong đơn vị. Hồi còn ở đơn vị cũ, có lần lúc mới mang bầu, Phương vẫn nhận nhiệm vụ bảo vệ hiện trường trước sự hiếu kỳ của người dân. Vừa khám nghiệm hiện trường, vừa nhắc nhở người dân không được chen lấn, xô đẩy, kéo nhau vào xem làm ảnh hưởng tới hiện trường, vừa chú ý bảo vệ bụng, Phương mệt lả. Trời trưa nắng gắt, bãi đất hoang không có một bóng cây. Cũng may, có người dân tốt bụng thấy cô công an trẻ có vẻ mệt mỏi liền hỏi han, biết Phương chưa ăn gì đã về nhà lấy cơm và nước uống mang cho cô. Về với đất Tây Nguyên cùng chồng, Phương vẫn năng nổ, nhiệt tình như thế dù có con nhỏ, ông bà nội ngoại đều ở xa. Chẳng mấy khi thấy Phương kêu ca dù bao lần phải trèo đèo, lội suối, băng rừng, vượt nắng, thắng mưa, đi hết ngày, thức xuyên đêm để thực hiện nhiệm vụ.

Mà có riêng gì Phương, chính Định cũng dần trưởng thành hơn sau bao tháng năm gắn bó với nghề nghiệp. Từ lần đầu tiên tham gia khám nghiệm bị ám ảnh, từ lúc còn ngần ngại, né tránh khi chia sẻ công việc của mình cho đến khi thêm hiểu, thêm yêu và gắn bó với công việc của mình. Anh hiểu rằng khi mà cái thiện và cái ác là ranh giới rất mong manh, luôn tồn tại song hành với nhau thì những bác sĩ pháp y, những chiến sĩ cảnh sát kỹ thuật hình sự vẫn cần phải cố gắng hết sức, dùng bàn tay, khối óc và những kiến thức, kinh nghiệm mình đã học được, đã trải qua để “hồi sinh” cho những linh hồn oan khuất, tìm cách giải mã sự thật, giải oan cho những người còn sống nếu có và đòi lại công bằng cho người đã chết. Bao nhiêu lần tham gia giám định các vụ án là bấy nhiêu trăn trở trong anh về phận đời, phận người và đau đáu với câu hỏi, làm thế nào để những vụ án thương tâm không còn diễn ra, làm thế nào để cuộc sống của mọi người được yên bình, hạnh phúc...

Dòng suy nghĩ của Định bị cắt ngang khi Phương gọi:

- Anh Định ơi! Thu dọn đồ đạc đi về thôi. Mà anh bước cẩn thận nhé. Gần chỗ anh em thấy có mấy cây con đang mọc kìa. Hình như là hoa phượng rừng.

Anh nhìn theo tay Phương chỉ rồi lại cúi xuống nhìn bàn tay mình. Anh nhớ vào một dịp nào đó, khi anh đùa với vợ rằng vợ anh lấy được một người chồng có “biệt tài” bước chân ngược dòng quá khứ để nhận những phần thưởng lớn nhất là giúp người đã khuất lên tiếng và ra đi thanh thản, vợ anh đã cầm đôi tay anh và nói rằng chị yêu đôi bàn tay của anh nhất. Đôi bàn tay anh và các đồng đội của anh đang giúp loại trừ cái ác, gieo sự công bằng và ươm lên những mầm xanh hi vọng, góp phần làm cho cuộc đời này trở nên tốt đẹp hơn…

Anh thắp một nén nhang cho người xấu số rồi bước theo con đường lầy lội để quay trở ngược ra thị trấn, lên xe về cơ quan. Chỉ ít ngày nữa thôi, cái ác sẽ bị vạch trần và đưa ra ánh sáng. Anh tin thế…

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Người bước ngược dòng quá khứ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO