Tạp bút: Thu về…

Văn nghệ - Ngày đăng : 10:11, 29/08/2014

Thu về vàng cả góc sân nhà, từng chiếc lá vàng rơi khẽ chất nền đất hanh hao. Dường như trong thu có điều gì chưa nói. Cánh hoa vàng khoe sắc, lúng liếng trong làn gió thu làm xao động cả mặt hồ.

Đất trời vào thu cứ lặng lẽ đến nỗi khi ta kịp nhận ra thu thì cũng là lúc ta cố tìm lại cho mình những ký ức vụn vỡ về thu, về cái thời nhặt những chiếc lá vàng thả theo dòng nước êm trôi, để ngắm nhìn từng chiếc lá thu đi hòa vào nhánh sông quê trôi về miền xa vắng.

Thu về, trái bưởi trong vườn cũng chín mọng đung đưa. Khu vườn nhỏ lại râm ran những bàn chân nhỏ của lũ trẻ con nghịch phá. Nhưng có lẽ điều khiến tôi thích nhất là được ngồi ngắm những làn khói bốc lên từ những đám lá khô mẹ vừa đốt. Những làn khói hanh nồng luôn khiến cho người ta cảm thấy khó chịu nhưng cứ nghĩ đến bao nhiêu phù sa chắt chiu trong từng chiếc lá khô ấy thì cái cay nồng ấy có đáng gì đâu…

Thu về, lòng ta chững lại nơi góc sân trường thuở nào. Nơi ta bước chân đến trường với bao niềm cơ cực của ba, của mẹ. Nơi nội vẫn ngồi một mình bên gánh xôi chắt chiu từng đồng bạc lẻ. Những sớm mùa thu, nội thường dậy sớm nấu xôi mang đến trường. Cứ thế, nội vẫn lầm lũi “ngày hai buổi đến trường” suốt thời ấu thơ của tôi trên đôi quang gánh lật trở từ vai này sang vai khác. Và một mùa thu nữa lại về mang theo bao nỗi niềm của một thời trẻ dại. Nội tôi giờ đã thành người “thiên cổ”, nhưng cái vị béo ngậy của gói xôi ngày nào dường như còn thấm ở vành môi và theo cả mỗi bước tôi đi.

Nguyễn Chí Ngoan